Ngày tôi theo đuổi vợ, xung quanh cô ấy cũng có nhiều vệ tinh lắm. Bởi em đẹp, trẻ trung, giỏi giang, nói chung là mẫu phụ nữ mà bất cứ ai cũng mơ ước.
Thời điểm đó, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, công việc nhìn chung cũng tạm ổn nhưng lương cũng chỉ ở mức trung bình, theo đuổi em đúng chỉ có tình cảm chân thành chứ không có chút vướng bận gì, những có lẽ vì thế khiến em cảm động.
Nhà em có điều kiện hơn tôi, nhưng em sống chân thành, giản dị, bảo không quan trọng vật chất, miễn sao yêu thương nhau thật lòng là được. Từ lúc yêu em, tôi xác định phải phấn đấu để xứng với em, nếu có lấy nhau cũng không phải tự ti gì. Tôi nỗ lực ghê lắm, nhưng may mắn cũng được đền đáp xứng đáng.
Yêu nhau 2 năm, hai đứa về chung một nhà. Vợ tôi là thư ký cho giám đốc của công ty nước ngoài. Công việc tốt, lương cao, ai cũng mơ ước nhưng thực sự tôi cũng không thích lắm, vì vợ rất hay phải đi công tác. Mấy lần tôi hỏi vợ có chuyển việc được không, cô ấy bảo chờ thêm thời gian nữa rồi nghỉ, vì giờ đang làm ăn tốt. Vợ nói không sao đâu nên tôi cũng đành tin vậy.
Cưới nhau gần 2 năm, vợ sinh con đầu lòng, hạnh phúc dường như nhân lên gấp bội lần. Tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc, may mắn nhất trên đời, vợ đẹp con ngoan, cuộc sống vui vầy. Vì thế cứ hết giờ làm tôi về ngay, cùng vợ chợ búa, cơm nước, chăm con… Vợ tôi sinh xong thì càng đẹp, cô ấy mặn mà, đằm thắm. Cuộc sống cứ thế trôi qua yên ả…
Cho đến hôm vừa rồi, vợ tôi trở về sau chuyến công tác 2 tuần. Hai đứa nhớ nhau lắm, tối đó, ăn xong, dỗ con đi ngủ là hai vợ chồng nháy nhau vào phòng. Ai ngờ lúc tôi vừa kéo áo vợ, đập vào mắt là vết đỏ bầm tím trên vai. Tôi tái mặt, hỏi vợ, cô ấy lúng túng mãi rồi thú nhận là do hôm trước đi tiếp khách cùng sếp, ông ta uống say nên hơi quá trớn, nhưng cô ấy thề là chưa đi quá giới hạn.
Tôi lồng lộn như con thú bị thương. Tôi có phải thằng bù nhìn ngu xi đâu mà không biết. Cả chuyến đi có hai người, vợ lại trẻ trung mơn mởn ra thế kia, ngày nào tôi chả lo lắng, chả thấp thỏm, chẳng qua cứ dằn lòng mà bỏ qua, ai ngờ điều tôi luôn lo lắng lại xảy ra…
Tôi gần như phát điên vì ghen tuông, tức giận, hôm đó là lần đầu tiên tôi tát vợ. Dù nhìn cô ấy đau đớn, khóc lạc cả giọng tôi cũng xót xa ghê lắm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô ấy phản bội là tôi lại không chịu nổi, tôi nên làm gì bây giờ đây?