Tôi 25 tuổi, vừa cưới cách đây ít ngày, đáng nhẽ đây phải là thời gian mật ngọt hạnh phúc nhất của hai vợ chồng nhưng với tôi lại vô cùng đau buồn, mỏi mệt, kể câu chuyện của mình lên đây, rất mong được mọi người chia sẻ.
Tôi và anh yêu và đến với nhau sau những đổ vỡ của mối tình đầu. Hơn ai hết, tôi hiểu những mất mát và đau lòng, nhưng tình cảm là duyên phận, không thể ở bên nhau thì phải chấp nhận, nhất là khi đã trao gửi cho người khác thì nhất định phải học cách yêu thương, tôn trọng nhau. Tôi luôn nói với anh, giờ quyết gắn bó với nhau rồi thì hãy để quá khứ ngủ yên, anh cũng đồng ý với tôi như thế.
Yêu nhau hơn 1 năm thì chúng tôi tiến đến hôn nhân, trước cưới 1 tháng, anh đã đặt vé máy bay để vợ chồng đi trăng mật, thấy anh hào hứng, quan tâm tôi cũng vui lắm. Mà đàn bà thường là thế, trót gắn bó với ai rồi là tình cảm sâu nặng lắm. Tôi gần như không còn nhớ chút gì đến người yêu cũ nữa.
Đám cưới cuối cùng cũng diễn ra, tôi vui mừng, hạnh phúc ngập tràn, viễn cảnh về một cuộc sống mới hồng rực trước mắt tôi.
Dù trước đó chúng tôi cũng từng đi quá giới hạn rồi, nhưng tân hôn vẫn là một đêm thiêng liêng, dù sao cũng là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức thuộc về nhau.
Vậy mà đêm đó, trong cơn say tình cuồng nhiệt, anh ôm ghì tôi gọi tên người yêu cũ. Tôi chết lặng cả người, nước mắt cứ thế chảy ra, mặc cho anh xin lỗi hết lời, giải thích nọ kia. Đúng lịch thì sau cưới 1 hôm chúng tôi sẽ bay nhưng giận chồng, tôi kiên quyết không đi, hủy hết lịch. Anh xin lỗi không được nên quay ra tức giận, còn dùng những từ ngữ khó nghe để chửi bới tôi. Vừa cưới xong mà hai đứa đã cãi vã kịch liệt, tối nào anh cũng trải đệm nằm dưới đất.
Tôi buồn lắm, đêm nào cũng khóc thầm, liệu có phải anh chưa bao giờ quên người cũ không, tôi làm thế này là đúng hay sai, cứ thế này hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ mất. Tôi nên làm gì đây?