Vợ chồng tôi cưới nhau 5 năm, có một con gái lên 4 tuổi. Chồng tôi là dân công trình, còn tôi làm hành chính trong một công ty Dược. Kinh tế hai vợ chồng tôi khá vững, nhà cửa lúc cưới xong bố mẹ hai bên mua cho nên không phải lo nghĩ gì.
Chồng tôi dân công trình, đi suốt ngày suốt tháng,còn tôi cũng bận lắm, hay phải đi công tác nên ngay khi sinh con xong tôi đã phải thuê giúp việc. Cũng qua mấy đời giúp việc rồi, người đầu tiên thì vụng quá, nấu ăn không nuốt nổi, người thứ hai thì một bác, biết việc nhưng phải cái có tính táy máy nên tôi cho nghỉ. Đến con bé Thoa này là thứ 3, tôi thuê được gần 1 năm qua trung tâm giới thiệu, mới 19 tuổi, ngoan ngoãn, tháo vát, khéo léo nên tôi rất ưng.
Công việc của con bé cũng chẳng có gì. Sáng đưa con tôi đi lớp, chiều đón về, trong thời gian đó ở nhà thì dọn dẹp, giặt giũ, tối đến đi chợ nấu cơm. Thực ra nếu không phải hay phải đi công tác thì tôi không thuê cũng vẫn thu xếp được.
Con bé nấu ăn ngon lắm, buổi tối cả nhà tôi quây quần bên bàn ăn, con bé mỗi ngày đổi vị một món khác nhau, ăn vừa miệng lắm. Tôi quý, coi như em gái vậy nên lương thưởng cũng trả rất thoáng. Sống với nhà tôi phải nói chả có tý áp lực, phân biệt gì, ăn uống cũng chung mâm. Ra nhà tôi được gần năm, từ một con bé quê mùa, đen đúa, Thoa như lột xác xinh đẹp hẳn ra, trắng trẻo phổng phao, tôi nhìn còn phải công nhận nó xinh.
Tôi vốn dĩ không có chút đề phòng nào, cho đến một lần con gái 4 tuổi của tôi về khoe với mẹ, “con thấy bố ôm chị Thoa mẹ ạ”. Lúc đó tôi mới giật mình ngã ngửa ra. Định bụng sẽ hỏi anh, nhưng biết thừa anh sẽ chối bằng được nên tôi quyết định sẽ cho con bé nghỉ việc. Tôi nói với con bé, giờ tôi tự thu xếp được, việc nhà cũng không nhiều, may mắn cái đúng vào đợt hết hợp đồng lao động nên con bé không có cớ nào để ở lại nhà tôi nữa.
Nhưng nực cười thay, từ lúc tôi cho ô sin nghỉ việc, chồng tôi như kẻ mất hồn. Tôi thấy anh buồn chán ra mặt, suy sụp, bữa nào cũng ăn rất ít và hay uống rượu vặt. Tôi biết thừa nhưng cố tình hỏi, anh quanh co nói dạo này công việc nhiều áp lực, anh phải lo nghĩ nhiều nên thế. Tôi cay đắng lắm, phải cố lắm mới bình tĩnh được. Tệ hơn, anh kiếm cớ mệt tránh gần gũi vợ. Cả tháng nay hai vợ chồng “ngủ chay” rồi.
Thú thực, tôi không biết chồng và con bé ấy tiến triển đến đâu rồi, nhưng nhìn biểu hiện của anh, tôi biết anh hụt hẫng lắm. Giờ tôi nên làm gì đây?