Tôi và anh yêu nhau hơn 3 năm thì làm đám cưới. Nhà cả hai đứa đều ở quê những cũng thuộc vào dạng có điều kiện, vì thế trước khi cưới, gia đình hai bên đã góp tiền mua cho vợ chồng tôi một căn chung cư nhỏ ở ngoại thành.
Nhà chồng có mình anh là con trai nên bố mẹ cưng chiều, bao bọc lắm. Tôi về chơi mấy lần, thấy mẹ anh phải lo cho từ cái quần áo đi tắm, cơm bưng nước rót là có phần khó chịu rồi. Đàn ông đàn ang gần 30 tuổi đầu, làm gì mà không lo toan được những việc ấy. Anh sống trên Hà Nội, ngày nào cũng đôi ba lần mẹ anh gọi điện hỏi chuyện ăn uống nọ kia. Tôi mà về nhà anh, mẹ anh lúc nào cũng chỉ sợ tôi không biết chăm con trai bà, dặn dò liên mồm, rồi suốt ngày chê tôi vụng về nọ kia.
Cưới nhau xong, mẹ chồng nằng nặc đòi theo chúng tôi về Hà Nội. Bà bảo phải xuống dạy tôi cách chăm lo vun vén cho gia đình. Tôi khó chịu lắm, nhưng anh nghe lời mẹ, không phản đối gì nên tôi đành chịu.
Mẹ chồng nàng dâu chẳng ưa nhau, cứ mở miệng là khắc khẩu. Tôi nhịn lắm nhưng mẹ chồng ghê gớm, bà càng được đà hơn. Ngày nào bà cũng nhìn tôi nhiếc xéo, dặn dò vợ chồng trẻ thì phải biết điểm dừng, đừng ham hố quá. Mẹ dặn thì cứ dặn, nhưng vợ chồng trẻ khó tránh, hơn nữa hai chúng tôi đều khỏe mạng, đều biết sức của mình đến đâu.
Một lần xích mích, mẹ chồng sa sả nói tôi: “Tốt mái thì hại trống, cứ ham hố quá mà hại chồng. Cái ngữ đàn bà váy vó hở hang là không chấp nhận được. Con nhà tử tế, đàng hoàng không ai như thế cả”. Tôi ức lắm, suýt nữa cự lại nhưng chồng lôi lên phòng.
Cửa phòng tôi buổi tối bên ngoài nhìn ra được bên ngoài, còn ở ngoài thì không thấy được rõ bên trong. Có hôm vừa đi nằm một lúc, tôi thấy mẹ chồng thậm thụt bên ngoài, nhìn dáng bà lui cui nghe ngóng, tôi vừa bực vừa buồn cười. Để trêu mẹ chồng, có khi anh cũng cổ súy với tôi. Hai đứa bật nhạc rõ to, kéo rèm kín mít, một lúc tôi thấy bà tức tối bỏ về phòng. Hôm sau y như rằng mặt nặng mày nhẹ với tôi.
Thú thực, sống thế này tôi mệt mỏi lắm, có mẹ nào đồng cảnh ngộ có thể chia sẻ với tôi không?