Chắc hẳn chúng ta ai cũng biết cái lò xo, càng ép sâu nó bật lên sẽ càng cao, còn tôi, lại luôn muốn trở thành một người giống như lò xo.
Tôi có một câu chuyện nhỏ muốn kể với mọi người. Mãi tới năm 4 tuổi tôi vẫn chưa biết nói, tất cả mọi người khi đó đều nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lùng, nếu không muốn nói là có chút gì đó kì thị.
Trong đầu tôi vẫn luôn nhớ rất rõ, năm tôi 5 tuổi, khi đó tôi đã được cho đi học mẫu giáo, một ngày, mẹ mua cho tôi rất nhiều kẹo, tôi không nỡ ăn, bởi vì tôi muốn chia cho một người bạn cùng lớp, nhưng trái với mong chờ của tôi, giây phút tôi đưa kẹo cho bạn ấy, bạn ấy đã lùi về phía sau rồi chỉ vào tôi và nói rằng:
“Mẹ tớ không cho tớ chơi với cậu, mẹ nói cậu ngốc lắm, đến giờ mà vẫn nói không rõ ràng.”
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được đả kích và tổn thương tới từ thế giới bên ngoài, khi đó, tôi đã rất rất buồn.
Sau này, cứ lớn dần lên lại càng cảm thấy mình kiểu “khó ở”, việc mọi người thích tôi sẽ không thích, hơn nữa còn thấy nó ấu trĩ, vì vậy mà phần lớn thời gian tôi đều chơi một mình. Nhưng mẹ lại cảm thấy tôi như vậy là không tốt, luôn cố gắng tạo cơ hội để tôi hòa nhập hơn với các bạn.
Vì thương mẹ nên tôi luôn tỏ ra mình rất vui vẻ, cùng các bạn chơi đùa, trông thì có vẻ rất hòa đồng, nhưng thực ra trong lòng tôi hiểu rất rõ, tôi không hề vui vẻ như vậy.
Về cách nhìn nhận vấn đề, ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã “cụ non” hơn các bạn đồng trang lứa, cũng bởi vậy mà dần dần tôi đã bồi dưỡng nên cho mình thói quen độc lập, suy nghĩ một mình.
Vì bình thường ngoài thời gian đi học ra tôi cũng không mấy khi giao tiếp với ai nên phần lớn thời gian tôi đều dành cho mình, tự xem xét ưu và khuyết điểm của bản thân.
Mười mấy tuổi tôi đã thấy mình là cao thủ thức khuya, thường xuyên chùm chăn bật đèn đọc sách sau 11h đêm, dẫn đến quần thâm dưới mắt của tôi lúc nào cũng rất rõ. Một khi đã thức khuya là y rằng sáng hôm sau không dậy được, nhiều khi lên lớp còn ngủ gật, một ngày coi như trôi qua vô ích.
Tôi cũng từng là một đứa rất lười, không thích vận động, ăn no xong là chỉ muốn lăn ra ngủ, đặc biệt là năm lớp 12, thời gian vận động vô cùng ít ỏi, đó cũng là năm tôi béo nhất.
Đại khái là trong quá trình trưởng thành, tôi là một đứa có thể nói là khá buông thả, vì vậy mà luôn không nhận được sự cảm thông hay ủng hộ, bản thân cũng từng nghe qua quá nhiều những câu nói như này:
“Không, mày sau này thì nên được trò trống gì.”
“Mày không làm nổi đâu.”
“Mày thì thiên tài cái nỗi gì.”
Đến mẹ đẻ tôi còn nói rằng “thôi, kệ nó vậy, chấp nhận số phận thôi”. Nhưng tôi nào có phải đứa dễ bị đánh gục như vậy. Tôi vẫn còn trẻ, tôi sẽ chứng minh cho họ thấy họ đã tốn nước bọt của mình ra sao.
“Tôi là ai, rồi tôi sẽ ra sao, là do tôi chứ không phải do họ nói.”
Tôi không muốn mình 10 năm sau nhìn lại lại thấy mình trong hình dáng của một kẻ vô dụng, tôi không muốn thỏa hiệp, người khác càng gây áp lực, tôi càng muốn tiến về phía trước.
Vì vậy, tôi hạ quyết tâm thay đổi.
2014, tôi vào đại học, trong 3 tháng, tôi giảm 15kg, nỗ lực học tập, bắt đầu có ý thức bồi dưỡng kĩ năng chuyên môn, đồng thời mỗi sáng đều dậy sớm chạy 3000m.
Năm 2016, tôi lấy được học bổng quốc gia, ban ngày chạy bộ, lên lớp, đọc sách, buổi tối viết lách, đồng thời năm đó còn được đi thực tập 3 tháng trong một chương trình truyền hình thực tế.
Năm 2018, tôi tốt nghiệp, tôi thi lấy một vài loại bằng liên quan tới thứ mà tôi thích, ngoài ra, các bài viết của tôi cũng được đăng lên các trang báo lớn, lượt view và mức nhuận bút cũng thuộc top kha khá.
Khi đó, tôi không lựa chọn học tiếp thạc sỹ, cá nhân tôi cho rằng học tập thì lúc nào cũng có thể bắt đầu nhưng cơ hội nghề nghiệp thì không phải lúc nào cũng có, vì vậy, nắm bắt hiện tại, nỗ lực làm việc, không ngừng thử thách bản thân, là định vị và mục tiêu tổng thể của tôi trước 30 tuổi.
Năm nay, tôi đã xuất bản cuốn sách đầu tiên của mình, cuốn sách chia sẻ về tất cả những tâm tư và tình cảm của chính bản thân mình, tuy không dám nói là cuốn sách hay nhất, nhưng cho tới hiện tại, tôi khá hài lòng với những trải nghiệm của mình
Tất nhiên, những thay đổi trong vài năm nay tới từ ý chí quyết tâm mãnh liệt của tôi, dù cho cả thế giới trước giờ luôn không tin tưởng vào mình, thì tôi vẫn chưa bao giờ bỏ rơi bản thân, trong vài năm quá, tôi luôn rất cảm ơn những thói quen của mình:
Dậy sớm, viết lách, đọc sách, chạy bộ, ở một mình…
Có người từng hỏi tôi: “Trong quá trình ấy, bạn có vui vẻ không?”
Tôi muốn nói là, rất khó khăn, rất vất vả, nhưng một người, muốn trở nên tốt đẹp hơn, muốn thay đổi, bắt buộc phải trải qua quá trình rèn luyện đầy cực nhọc, con đường có thể thực sự biến một người trở nên tốt đẹp hơn, trước giờ chưa bao giờ khiến con người ta cảm thấy thoải mái hay dễ dàng cả.
Nhưng tôi luôn tin vào một điều rằng, những vất vả đắng cay mà bạn trải qua, một ngày nào đó, bạn sẽ tươi cười thật rạng rỡ mà kể lại chúng.
Cá nhân tôi tự thấy mình là người thích ở một mình, không phải không thích xã giao, mà so với việc ăn chơi hưởng lạc đơn thuần, tôi thích ở cùng những người thú vị, có giá trị, có sự trải nghiệm…
Những người như vậy, gặp được thì chính là tài sản, bạn sẽ nhìn thấy những vầng sáng khác nhau phát ra từ phía họ, chính vì mỗi một người chúng ta là một bản thể khác nhau, nên thế giới mới đẹp đẽ và phong phú tới vậy.
Hiện tại, mỗi ngày tôi đều sẽ mở máy tính và ghi lại những chuyện, tâm tư và cả những suy nghĩ của ngày hôm nay, tôi rất thích câu nói của một tác giả nào đó rằng:
“Viết nhật kí là dấu chân xác nhận từng bước đi của bản thân, cũng là một hình thức khai thác nội tâm, suy nghĩ của bản thân qua từng giai đoạn thời gian, vừa là để giãi bày, vừa là để khích lệ bản thân.”
Hiện tại, tôi đang bước trên con đường tiến gần tới tuổi 30, tuy vẫn còn rất trẻ, nhưng tôi sớm đã từ bỏ một vài thói quen xấu, thay vào đó là cảm giác trách nhiệm, trách nhiệm với chính bản thân.
Nhiều người nói rằng tôi không biết yêu bản thân, hoặc cũng có thể khái niệm “yêu bản thân” của tôi khác với mọi người, tôi thích đứng từ góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề, luôn mang trong mình lòng biết ơn và yêu thương đối với những người đã giúp đỡ và tôn trọng tôi, đây chính là cách sống mà tôi yêu thích.
Mỗi người là một cá thể khác nhau, cũng giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự mình biết, vui hoặc không vui, chỉ cần trong lòng tôi thích, vậy là đủ rồi.
5 năm tới, tôi nghĩ rằng mình sẽ vẫn tiếp tục viết lách, đợi nhiều năm sau giở lại nhật kí, tôi sẽ phát hiện ra rằng: thanh xuân của tôi, đã từng phong phú và rực rỡ như vậy.
Fu Shouer, một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, đồng thời là giám khảo của chương trình truyền hình thực tế “I can I BB”từng nói một câu nói khiến tôi cảm thấy rất tán đồng rằng:
“Nếu tôi của ngày hôm nay, khiến mọi người cảm thấy từ mình tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, đó là bởi vì tôi đã dành những năm tháng đẹp đẽ nhất của người phụ nữ trên các băng ghế lạnh.”
Khả năng chịu đựng và quyết tâm vượt qua khó khăn đã thành toàn nên một người có thành tựu như cô ấy của ngày hôm nay.
Nếu Fu Shouer không phải kiểu người chịu được khổ, cô sẽ không thể trở thành tác giả nổi tiếng, sẽ không thể xuất bản những cuốn sách mang tên mình, cũng có thể đã không tham gia chương trình “I can I BB”, cũng sẽ không thể trở thành người tỏa ra ánh hào quang khiến người khác ngưỡng mộ như vậy.
Tất cả những điều ấy không đến một cách tự nhiên, mà đó là bởi trong thời điểm nghèo khó và khó khăn nhất, cô ấy đã chịu đựng vô số khó khăn để trở thành phiên bản thành công như ngày nay.
Cuộc đời bạn ra sao, tất cả nằm trong tay và ý chí của bạn!