Nghe cô giáo nói rằng để khôi phục lại khả năng giao tiếp cho một đứa trẻ tự kỷ, cần phải có một người mẹ luôn vui vẻ và bình an, phải tuyệt đối không có chút nào cáu kỉnh hay tiêu cực. Tất nhiên là tôi làm được! Tôi bắt đầu cả quá trình “chữa bệnh” cho chính mình!
Bố mẹ tôi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Bố quá vũ phu. Từ khi còn nhỏ lắm, tôi đã thấy mẹ mình cắn răng chịu đựng những đòn roi rồi. Đứa trẻ ba, bốn tuổi là tôi khi ấy không hồn nhiên nổi. Nó bắt đầu có những câu hỏi lởn vởn chạy trong đầu, như là: “Tại sao các ông chồng lại đánh các bà vợ? Nếu không đánh thì sao? Các bạn, ở lớp mẫu giáo sẽ ăn cơm và ngủ như thế nào nếu bố các bạn ấy đánh mẹ các bạn ấy như ở nhà mình?”… Thực lòng, nói ra điều này thật sự rất không hay, nhưng tôi thú nhận: Tôi ghét bố! Thậm chí là căm hận! Bố là một người đàn ông ác độc, cay nghiệt, và vô lương tâm!
Bố tôi là một người vũ phu. (Ảnh minh hoạ) |
Năm tháng lớn dần, tôi thấy bố nhiều lần đòi ly dị mẹ tôi. Nhưng lần nào mẹ tôi cũng đều níu kéo. Mẹ kiên quyết không ký vào đơn ly dị dù bị đánh. Mẹ nhất định trở về nhà cùng bố dù bố đã lôi mẹ xềnh xệch về nhà ngoại để trả cho bà ngoại! Tôi thương mẹ vô cùng! Trên đời này, chắc chắn mẹ tôi thuộc mẫu người nhẫn nhục, chịu đựng đau khổ nhất, khó ai bì kịp! Nhưng tôi cũng không thể đồng tình với mẹ! Tôi quay sang ghét bỏ cả ông bà ngoại, vì tôi cho rằng đó là những người đã nhồi nhét vào đầu óc mẹ tôi cái quan niệm “xuất giá tòng phu”…
Cũng vì chứng kiến nỗi đau của mẹ mà trở nên tiêu cực trong cách nhìn nhận về cuộc sống, con người và thế giới. Tôi không được hiền dịu, bình tĩnh như nhiều bạn gái xung quanh. Trái lại, tôi thô lỗ, cộc cằn và có phần nhỏ nhen. Tôi không có bạn thân, tôi sống một cuộc đời đơn độc, không có người lắng nghe. Bởi lẽ, không ai muốn gần một kẻ luôn thích thu mình lại và sẵn sàng nói những lời khó nghe nhất với tất cả mọi người. Tôi thậm chí còn không có một “mảnh tình vắt vai” nào suốt những năm đại học. Bởi vì cái vẻ “trơ cằn” của tôi khiến đa số mọi người dự đoán là tôi… có vấn đề về giới tính. Các bạn nam ghét tôi, các thầy cô cười tôi. Gia đình, ai cũng lo toan, tất tả với công việc của mình, nhất là bố không ngừng đày đọa mẹ, nên không ai có chút thời gian nào động viên, chia sẻ với tôi.
Rồi, tôi không biết mình nên vui hay buồn, khi mà tôi học xong, ra trường, vừa có việc làm thì bố tôi đột tử! Bố ra đi theo cách rất… “vớ vẩn”, tức là chả có điều gì báo trước là một người khỏe mạnh như bố sắp qua đời. Tôi nhớ là hôm ấy bố tôi kêu đau đầu, đi nằm từ sáng. Mấy tiếng sau, khi mẹ tôi vào phòng để gọi thì bố tôi lạnh ngắt! Công an, hàng xóm cũng có nghi ngờ mẹ tôi đầu độc chồng do bị đánh đập và hành hạ quá nhiều. Nhưng tất cả mọi điều tra, mọi sự tìm kiếm thông tin đều chỉ chứng minh là mẹ tôi đã quá mức hết lòng với bố, tuyệt đối không có gì đáng nghi vấn ở đây. Vậy nên, cuối cùng, trong kết luận điều tra cũng chỉ dừng ở cụm từ “không rõ nguyên nhân”.
Nhưng đó lại là nguyên nhân cho một mâu thuẫn lớn giữa tôi và mẹ! Vì, ngay sau đám tang bố tôi, có một người phụ nữ dắt một đứa trẻ đến nhà tôi, nói rằng bà và bố tôi có hai đứa con chung. Tôi đã phải báo công an vì cho rằng bà ta lừa đảo gia đình tôi hòng chiếm đoạt tài sản. Nhưng không phải thế. Xét nghiệm ADN khẳng định đó là con của bố. Ngôi nhà họ ở cũng là bố tôi mua, giấy sang tên đổi chủ là bố tôi làm. Ngay cả hàng xóm ở khu vực nhà bà ta ở, cũng xác nhận rằng bố tôi qua lại nơi đó rất thường xuyên! Vậy là, đến hai chục năm nay, bố đã lừa dối mẹ con tôi, có hẳn một gia đình với tài sản riêng, mà không một ai biết gì!
Mẹ tôi sốc nặng, đi cấp cứu vì đau tim. Em gái tôi thì giận dữ, nó lao vào đánh người đàn bà kia như một con thú bị thương! Nó đã không thể kiềm chế nổi! Riêng tôi, lại nghĩ theo cách riêng của mình!
Tôi chỉ lấy người đàn bà khiến tôi vui thú khi… lên giường
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Nói không ai tin, 25 tuổi đời, Nhi chưa hề có chút hình dung về chuyện quan hệ vợ chồng. |
Hóa ra, bố không hề yêu mẹ. Bằng chứng là bố đã muốn ly dị với mẹ tôi nhiều lần nhưng mẹ không muốn thế! Chính ý định níu giữ bất kể mọi điều đã khiến cho bố tôi chán nản và không thể đến với người phụ nữ của mình. Sự chán nản ấy khiến bố tôi độc đoán và hung dữ. Trong chuyện này, tôi không hề ủng hộ mẹ! Dù thực lòng tôi cũng cảm thấy căm thù người đàn bà kia đến xương tủy của mình!
Tôi nhìn hai đứa trẻ mà người đàn bà kia dắt đến, chúng là em tôi đấy! Một đứa mười lăm tuổi và một đứa lên ba. Chúng cách nhau khá nhiều tuổi, có vẻ như, để sinh ra chúng, người đàn bà kia đã phải mất rất nhiều đắn đo, hoặc do một sự lỡ làng, ngoài ý muốn. Tôi căm thù mẹ chúng, tôi hận bố đẻ tôi, nhưng tôi thực lòng thương xót chúng! Chúng cũng như tôi, chứng kiến mẹ mình bị một người đàn ông hành hạ. Chỉ là, cách hành hạ khác nhau, một đằng là đánh đập, tra tấn. Một đằng là bỏ rơi (hoặc đành phải bỏ rơi), thì cũng đều như nhau…
Người đàn bà kia trao trả lại ngôi nhà cho mẹ tôi, bà muốn chứng minh là bà không định chiếm đoạt của mấy mẹ con tôi bất cứ điều gì. Bà ấy đưa đứa con lớn của mình về quê sinh sống, ở đó có họ hàng. Riêng đứa trẻ thứ hai, không hiểu sao, nó có vấn đề về giao tiếp – một dạng tự kỷ – nên đã ba tuổi rồi, mà luôn ngơ ngác như kiểu câm điếc vậy. Nó cần phải ở thành phố, theo học trường đặc thù để phục hồi khả năng, tránh để quá lâu sẽ phức tạp hơn. Đứa trẻ này, tôi nhận phần nuôi dưỡng. Tôi, chưa từng biết một người đàn ông nào theo nghĩa yêu đương, bây giờ lại phải trở thành một single mom cho một đứa trẻ mà đối với tôi, có quá nhiều chướng duyên! Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy mình yêu thương nó vô bờ! Xót xa cho nó như là đứa con mà mình trót “đánh rơi”, để giờ lại có người đưa đến, cho tôi “nhặt lại”…
Nghe cô giáo nói rằng để khôi phục lại khả năng giao tiếp cho một đứa trẻ tự kỷ, cần phải có một người mẹ luôn vui vẻ và bình an, phải tuyệt đối không có chút nào cáu kỉnh hay tiêu cực. Tất nhiên là tôi làm được! Tôi bắt đầu cả quá trình “chữa bệnh” cho chính mình!
Mọi chia sẻ, tâm sự của quý độc giả xin gửi về hòm thư: Chiase.pntd@gmail.com. Xin cảm ơn!
Vợ trẻ “máu quá”, chồng già lao lực “theo không nổi”
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Năm 27 tuổi tôi từng kết hôn một lần nhưng rồi ai đi đường nấy vì tính khí chẳng hợp nhau. |