Ban đầu, em không thể ních vào được cái áo đó, sau thì phải nhồi nhét đủ kiểu, làm mọi cách, rồi khoác lên chiếc áo giáp sắt và những hình hài méo mó bắt đầu xuất hiện.
Đấy có phải là nỗi đau hay không ? Em hiểu gì về nỗi đau ?
Nỗi đau bắt đầu từ một lần mẹ bước vào cửa tử. Sinh em ra và đối mặt với nguy cơ nhiễm trùng cao nhất, mẹ lạnh lùng với cái chết để cho em sự sống. Em cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ bật khóc vì nỗi đau về thể xác đã chấm dứt. 9 tháng cầu xin Tử thần hãy cho em một cuộc đời, để em được nhảy múa, hát ca, để em được yêu.
Ảnh minh hoạ |
Lớn hơn chút nữa, nỗi đau của em đến từ tình thương tưởng chừng vụn vặt, bố mẹ làm tất cả để em khôn lớn. Bố nhịn ăn, mẹ nhịn mặc để em dù có thiếu thốn đến đâu cũng phải trưởng thành được như bao người. Nỗi đau là những lần bố mẹ tức giận đánh mắng em rồi tự khóc. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, Nhưng đó là nỗi đau của em.
Rồi đến khi em rung động, nỗi đau là một lần trái tim em rỗng tuếch vì một Thế giới xuất hiện rồi biến mất, bỏ em chơ vơ trong một cuộc tình. Em bắt đầu viết về những gì đã trải qua với một trái tim đầy ắp những nỗi niềm, sự hối tiếc, sự khôn lớn. Nỗi đau của khờ dại cũng có những thứ ngọt ngào nhưng lại nhiều cay đắng.
Nỗi đau đến như một cơn gió nhẹ, là những hơi thở khe khẽ, là những cái ôm không chặt, là đôi môi hờ hững, như là một chùm nho đã bị hút cạn vị ngọt. Em thấy trống trải vô bờ.
Rồi đến khi cuộc đời không còn là màu hồng, em đau đớn nhận ra rằng con người ta quá nhỏ bé, nhiều người thì chà đạp lên em. Em thấy tự trọng mình bị tổn thương bởi người khác, em thấy mình không vượt qua nổi cái ngưỡng mà mình mong muốn, em không thể ôm cả Thế giới vào lòng, em không thể thay đổi điều gì hết. Em không to lớn như mình vẫn tưởng. Em chấp nhận sống chung với những điều tồi tệ, những điều xấu xa. Em bằng lòng làm một phần trong đó.
Rồi em hết tiền, em tự hỏi tương lai của mình sẽ trôi về đâu khi tất cả mờ mịt. Nỗi đau của em là không muốn ngửa tay xin xỏ ai điều gì, nhưng em không thể không làm thế. Bởi nếu không, em sẽ chết.
Này em ơi, em ế vì em “quá tử tế”
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Có thể là hơi mâu thuẫn, khi mà “tử tế quá” lại hóa ế. Thế nhưng, dưới góc độ là một người đàn ông thì đôi khi vẫn có thể xảy ra. |
Nỗi đau là khi em thấy mình đã xúc phạm chính bản thân mình, bao nguyên tắc sống, bao lý tưởng đều đã không còn nguyên vẹn nữa. Em thấy mình là một con người khác.
Nỗi đau khiến em thay đổi.
Nhưng đáng sợ nhất, có lẽ là nỗi đau khi em mất điều gì đó mà đi khắp thế gian cũng không tìm lại được. Em mất người em yêu, mất gia đình, mất bạn bè, những người ấy đã đi đến một chân trời khác mà em không bao giờ biết đến. Em nhớ họ, em khóc hết nước mắt cho họ, xin tất cả đừng là sự thật, chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng không, em không có đủ quyền năng để làm điều đó.
Và rồi em viết, em viết về bầu trời vẫn trong xanh, cái nắng vẫn tinh nghịch trèo qua ô cửa, em viết về cái nồng nàn của tình yêu, viết về khoảng đời tím ngắt mà em bị người ta bỏ rơi ở đó, hết người này đến người khác. Em thấy mình cô đơn.
Con chữ cứ vòng quanh như bó chặt cuộc đời em, em không biết làm cách nào để có thể thoát ra khỏi nó, để được yêu và được sống thêm lần nữa, vừa mới bước ra từ bụng mẹ. Rồi em cứ ước mơ..
Khi em chế ngự được nỗi đau, để được sống lạc quan và yêu đời, sống vì người khác, là khi em hiểu tận cùng của nỗi đau là gì.
Đánh phụ nữ mang thai: Nếu chính nghĩa thì không nên tàn nhẫn vậy
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Người đàn ông lực lưỡng trói chặt hai tay một thai phụ vào cột điện và không ngừng lăng mạ, chửi bới, đánh đập cô gái này không thương tiếc. |