Đọc bài tâm sự của Hà, tôi chỉ có một câu nói này với em: “Đừng có dại dột mà giao hết tiền bạc cho chồng. Đàn bà mà không có quỹ đen là dại vô cùng em ạ!”.
Tôi có lẽ hơn Hà rất nhiều tuổi bởi con gái lớn của tôi năm nay đã tốt nghiệp đại học rồi. Là người đi trước, từng trải hơn em, cũng là người từng thất bại đau đớn trong hôn nhân nên tôi rất thấu hiểu hoàn cảnh của em.
Trước đây, tôi cũng giống như em một lòng vun vén cho chồng, cho gia đình chồng. Làm được bao nhiêu tôi chi tiêu hết cho gia đình mà không hề có một đồng quỹ nào cho riêng mình. Cha của các con tôi là một người vô cùng gia trưởng. Tiền bạc chi tiêu hàng tháng anh nắm hết, thậm chí tôi chưa bao giờ được biết thu nhập thực tế của chồng.
Phụ nữ mà không có quỹ đen là… dại |
Mỗi tháng vào ngày lĩnh lương của tôi, anh ta đều tìm mọi cách thu hết mọi đồng, chỉ để cho tôi một chút tiền nhỏ khi đi đường. Nhiều lần tôi nhắc khéo việc tiền nong, chi tiêu trong gia đình nên để cho vợ giữ anh đều gạt đi. Anh sợ nếu để tôi giữ tiền, tôi sẽ gửi hết tiền về cho ba mẹ ở quê. Các con anh chẳng có nổi bánh mì mà gặm chứ đừng nói đến cơm ăn.
Tôi biết anh vẫn lén lút gửi tiền về cho mẹ và em chồng giữ. Có hôm tôi nghe lén thấy anh nói chuyện điện thoại với mẹ chồng tôi, tháng này tiền học của con lớn phát sinh nên tiền gửi về không được bằng các tháng trước. Lúc đó tôi chỉ biết để nước mắt chảy dài hai bên má.
Có lẽ tôi sẽ mãi sống trong cảnh cam chịu đó nếu ông trời không cho tôi gặp lại người chị họ từ trong Nam ra chơi. Nhìn tôi tiều tụy chị gặng hỏi tôi mãi. Tôi kể xong thì nước mắt cũng rơi đầy trên mặt chị. Chị vừa ôm tôi khóc, vừa nói tôi phải bỏ ngay cuộc sống khốn khổ này. Chị khuyên tôi phải tự kiếm thêm việc làm để tăng thêm thu nhập. Mỗi tháng phải tiết kiệm được ít nhất là 1/3 tiền lương của mình. Chị bảo nếu không có quỹ riêng phòng thân thì thế nào cũng có ngày bốn mẹ con tôi bị đẩy ra đường không một đồng cắc lẻ.
Trước khi vào lại trong Nam, chị tận dụng mọi mối quan hệ để xin cho tôi một công việc lương cao hơn và làm cho tôi một quyển số tiết kiệm. Chị bảo số tiền không lớn nhưng giúp tôi có động lực để tiết kiệm
Nghe lời chị, hàng tháng tôi vẫn đều đặn gửi một ít tiền lương vào tài khoản. Có tiền tiết kiệm, tôi cảm thấy vui vẻ và hứng thú làm việc vô cùng. Ngoài giờ làm, tôi còn tranh thủ nhận thêm việc gấp hoa giấy về nhà. Các con tôi khi rảnh rỗi cũng xúm vào giúp việc cho mẹ.
3 năm sau đó tôi đã tiết kiệm được 300 triệu trong tài khoản. Cuốn sổ tiết kiệm tôi để bên nhà nhờ bố mẹ tôi giữ giúp. Tên chủ sổ tiết kiệm tôi cũng để mẹ đứng tên.
Cuộc đời thật đúng như chị tôi đã từng nói. Chồng tôi có con trai riêng bên ngoài. Tôi biết anh lúc nào cũng than ngắn thở dài về chuyện không có con trai nối dõi tông đường, nhưng không nghĩ rằng anh lại dám “mèo mả gà đồng” bên ngoài. Bởi, tôi nghĩ chẳng cô gái nào muốn cặp kè với một người đàn ông “đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành” như chồng tôi.
Nhưng để có con trai nối dõi anh đã bất chấp tất cả. Tôi nhớ như in ngày anh dẫn mẹ con người phụ nữ kia về nhà. Một tay anh ôm hai mẹ con họ, một tay chỉ vào mặt tôi và nói: “Nếu chấp nhận được thì ngăn nhà ra sống, nếu không bốn mẹ con thu xếp về bên ngoại mà ở”. Nghe đến đây, tôi ý thức được rằng cuộc sống địa ngục của 4 mẹ con tôi đã chấm dứt. Tôi bình tĩnh gọi người nhà đến sắp xếp hết đồ đạc rồi cùng các con dọn ra ngoài.
Tôi rút tiền trong sổ tiết kiệm ra mua một mảnh đất nhỏ ở ngoại ô và xây tạm một căn nhà cấp 4 nhỏ nhưng sạch sẽ. Từ khi chuyển ra ngoài, cuộc sống của mẹ con tôi thoải mái hơn rất nhiều. Tôi được đề bạt lên tổ trưởng của phân xưởng, mức lương cũng cao hơn một bậc. Tôi trồng thêm rau và nuôi gà, vịt để tăng thêm thu nhập. Từ ngày ra ngoài mẹ tôi cũng chuyển đến sống cùng và giúp tôi coi sóc nhà cửa. Tích cóp một năm, tôi mở một hàng tạp hóa nhỏ ngay đầu ngõ để phục vụ bà con. Rồi từ cửa hàng nhỏ tôi phát triển thành siêu thị mini. Cuộc sống của mẹ con, bà cháu tôi dễ thở và đầy đủ hơn.
Nói về chồng cũ của tôi, cuộc sống của anh ngày càng chật vật. Cô vợ mới không có công việc ổn định, cậu con trai được nuông chiều thì sinh ra hư hỏng. Mới lớp 9 mà suốt ngày ăn trộm tiền của bố mẹ đi chơi điện tử. Dù rất hận anh nhưng thi thoảng tôi vẫn tạo điều kiện để anh đi lại thăm nom các con. Mỗi lần anh đến, tôi vẫn thường dặn con gái lớn mua thuốc bổ và quần áo cho bố. Bởi dù sao anh cũng là chồng cũ và là bố của ba đứa con tôi. Và, tôi cũng muốn các con nhìn vào cách ứng xử của mình để khi trưởng thành chúng có một nhân cách tôi.
Tôi biết cuộc đời của mỗi người mỗi khác. Nhưng hi vọng từ chuyện của tôi, Hà có thể rút ra được kinh nghiệm cho cuộc sống sau này của mình. Bởi, cuộc đời không ai biết đâu mà lần. Có thể bây giờ là tốt đẹp, nhưng chuyện sau này thì có chúa mới biết được. Là đàn bà, có tình là tốt nhưng cũng phải tỉnh nữa em nhé, đừng bao giờ để mình phải rơi vào cảnh trắng tay.
Trên đây là những dòng tâm sự của chị Thanh Hương ở Thạch Thất, Hà Nội với bạn Thu Hà đã được biên tập lại. Các chị em có thêm chia sẻ xin được gửi về địa chỉ: chiase@phunutoday.vn.
5 năm sau ngày đuổi tôi đi, cả nhà chồng đến xin nhận con
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Nhìn con gái bụ bẫm líu ríu chơi trong sân nhà, tôi lưỡng lự không biết có nên cho nhà chồng cũ một cơ hội hay không? |