Tôi và chồng kết hôn khi tôi 21 tuổi và tôi là “bạn tình” đầu tiên của anh ấy. Tôi yêu anh ấy như người bạn thân nhất của mình, dù vẫn có những ham muốn, nhưng tôi không còn cảm thấy bị anh ấy lôi cuốn nữa. Lần đầu nói với anh vào 6 năm trước, điểu đó đã khiến anh rất buồn, nên giờ tôi chỉ im lặng về cảm xúc của mình.
Chúng tôi mới đang ngoài ba mươi và tôi thấy mình vẫn đang còn trẻ (minh họa) |
Dù sao thì chúng tôi vẫn tiếp tục và có hai đứa con. Anh là một công nhân chăm chỉ, một người cha tốt, người chồng đầy yêu thương và chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau. Anh không phải là một người định kiến và luôn đối xử công bằng với tôi trước vấn đề việc nhà cũng như tiền bạc.
Chúng tôi vẫn gần gũi vì đó là một phần của mối quan hệ vợ chồng, nhưng tôi đang muốn dừng lại. Trong xã hội của chúng ta, ly hôn là một điều tồi tệ, nhưng tôi không thể tưởng tượng được đến việc dành phần đời còn lại ở bên một người mà mình chỉ xem như anh trai. Tôi cũng biết sự hấp dẫn thể xác có thể suy giảm, nhưng chúng tôi mới đang ngoài ba mươi và tôi thấy mình vẫn đang còn trẻ.
Tôi không thể nói chuyện với anh ấy về điều này, vì tôi biết nó vẫn khiến anh buồn. Anh đã nói tôi là tình yêu của cuộc đời anh. Tôi thực sự muốn tránh làm tổn thương anh và những đứa con bé bỏng của chúng tôi, nhưng tôi không biết phải làm gì nữa?
Thư tâm sự của một người phụ nữ có ID4343941 gửi theguardian đang được nhiều bạn đọc quan tâm. Xin được chia sẻ cùng Quý bạn đọc để chúng ta cùng suy ngẫm bởi không mong muốn nhưng đâu đó có những lúc chúng ta cũng có một phần trong đó.
“5 không oán trách” – chính là hiếu thảo với cha mẹ
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Người xưa có câu: “Bách thiện hiếu vi tiên” có nghĩa là trong trăm cái thiện thì hiếu là đứng đầu… |
Chuyện không bao giờ cũ về một tấm ảnh
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Hơn 20 năm đã qua kể từ ngày ấy, hàng triệu người đã xem tấm ảnh này. |