Dù ngày cưới đã qua cả tuần nhưng mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn không khỏi kinh sợ. Nhưng thật sự giờ tôi cũng chẳng biết phải kêu ai, vì chính tôi cam tâm tình nguyện đòi cưới người đàn ông này bằng được.
Nhà tôi nghèo lắm, tôi lại là con út. Bố mẹ đã già, nhà tôi thuần nông nên cuộc sống rất khó khăn, từ bé tôi đã sống chung với sự thiếu thốn, nghèo nàn nên rất sợ.
Tôi học khá nhất nhà, tốt nghiệp đại học xong quyết tâm không về quê mà ở lại Hà Nội làm việc. Nhưng thân cô thế cô, chẳng quen biết ai, dù cố gắng đến mức nào tôi cũng chỉ có một công việc làng nhàng, lương ba cọc ba đồng.
Tôi cũng thuộc dạng có nhan sắc, có nhiều người theo đuổi. Thế nhưng tôi chưa chọn được ai cả. Người tốt thì nghèo quá, còn lại cũng toàn những người làng nhàng, nhà cửa không có, lấy về cũng lại đi ở trọ, tôi chán.
Thế rồi tôi được một người đàn ông nhiều tuổi theo đuổi. Ông ta gần 60, là giám đốc một công ty lớn, ngang tuổi với bố tôi. Vợ mất, có hai con đã lớn, ở riêng và đặc biệt là rất giàu. Người đàn ông này thích và theo đuổi tôi mãnh liệt. Ông ta săn đón tôi, mua tặng tôi những món quà giá trị, đưa tôi đi ăn chơi, du lịch toàn những nơi sang trọng. Phải nói thật, từ ngày cặp với ông ta, lương của tôi chỉ để tiêu vặt, còn hàng tháng đều được ông ta chu cấp, xe ga, điện thoại xịn, ông ta còn cho tôi ở chùa trong một căn hộ chung cư sang trọng. Thực sự tôi chả có cảm giác yêu đương gì hết, mối quan hệ này nghe qua đã sặc mùi trao đổi, nhưng tôi vẫn lao đầu vào vì không thắng nổi cám dỗ đồng tiền.
Tôi khao khát giàu có, tôi muốn có tiền, muốn thoát ly hoàn toàn với quá khư nên nhận lời cưới ông ta không chút lưỡng lự, dù gia đình ngăn cản, bạn bè, đồng nghiệp dị nghị. Tôi chẳng mấy quan tâm, cuộc đời của tôi sống, có ai sống hộ nhau đâu mà soi mói mãi.
Ngày cưới, tôi có chút chạnh lòng, nhưng viễn cảnh xa hoa phía trước khiến tôi có thêm động lực. Hôm đấy, khi quan khách về hết, tôi ngắm nhìn căn biệt thự 4 tầng, cực kỳ sang trọng mà trong lòng lâng lâng sung sướng, mãn nguyện.
Thế nhưng, khi vào phòng ngủ, sự hả hê của tôi nhanh chóng tắt lịm. Đây không phải lần đầu tôi và ông ta quan hệ, nhưng những lần trước ông ta cũng bình thường, vậy mà trong đêm tân hôn, khi là vợ chồng chính thức, ông ta lồng lộn như một con thú bị thương.
Lão chồng lao vào tôi, xé toạc bộ váy ngủ khiến tôi hoảng hốt. Rồi chẳng cần quan tâm đến thái độ của tôi, lão ta đánh đập, trói chân tay tôi lại, hùng hục đi vào tôi, khiến tôi hoảng loạn và đau đớn cực độ. Xong chuyện, lão ta vật ra ngủ sau sưa, còn tôi bó gối khóc đến gần sáng mới ngủ thiếp đi vì mệt.
Ngày hôm sau, tôi lo sợ khi nghĩ đến tối thì may thay ông ta phải đi công tác gấp vì dự án có vấn đề, chuyến đi có khi kéo dài cả tuần. Tôi nghe xong tin, ngoài mặt phải tỏ ra buồn bã dặn dò chồng thế nọ thế kia nhưng trong lòng vui như mở cờ vì trút được gánh nặng.
Thật sự giờ tôi bắt đầu thấy lo lắng, không biết tình trạng này kéo dài đến bao giờ nữa, tôi còn trụ được bao lâu, ông ta tuy tuổi cao nhưng còn rất sung mãn, hơn nữa lại thêm chứng bao lực. Giờ tôi mới thấy ân hận vì quyết định của mình nhưng hình như mọi thứ đã muộn rồi…