Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc và yên ấm, chồng giỏi, con ngoan, công việc ổn định… Nhưng không may tôi bị tai nạn, liệt hai chân nên phải n gồi xe lăn.
Thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng, mất khoảng 1 năm chạy chữa, tôi mới ổn định sức khỏe nhưng cuộc đời phải gắn liền với chiếc xe lăn. Tôi ở nhà nhưng vẫn nhận thêm việc nên có thu nhập, dù không nhiều như trước.
Sang chấn tâm lý cộng với lo nghĩ nhiều, tôi già đi rất nhiều. Chồng cũng chiều chuộng, quan tâm nhưng không được bao lâu, tôi biết anh bắt đầu chán tôi. Anh về nhà ít hơn, thường xuyên đi với bạn bè, nhậu nhẹt rồi đi công tác nọ kia. Nhiều khi tôi cũng chẳng biết có phải anh đi công tác thật không.
Rồi tôi phát hiện ra chồng có bồ. Tôi khóc, cũng đúng thôi, làm sao anh chịu được một người vợ vừa già vừa xấu, lại què cụt như tôi.
Chồng cũng chửi bới tôi, anh cứ đi uống rượu về là nhìn tôi chì chiết, đá thúng đụng nia. Vì bị liệt nên chuyện ấy của vợ chồng tôi cũng không làm được. Tôi không còn nhớ nổi lần cuối cùng là khi nào nữa.
Chồng ngang nhiên dẫn gái về nhà, anh bảo đồng nghiệp anh, nhưng nhìn cô ả lẳng lơ, trơ trẽn, bám víu vào anh để chọc tức tôi là tôi hiểu.
Mới đầu chồng tôi còn tỏ ra ngại ngùng, nhưng sau đó anh cũng chơi bài ngửa luôn. Nhìn cảnh anh và ả ta õng ẹo với nhau mà tôi đau thắt từng khúc ruột.
Cô ta nhìn tôi, cố tình đụng chạm anh rồi nói: “Anh yêu em thật lòng thì làm chuyện đó trước mặt cô ta đi, cô ta liệt rồi còn làm gì anh được nữa”. Tôi nghe cô ta nói mà rơi nước mắt.
Tôi cảm thấy đau lòng lắm, chẳng biết có nên tiếp tục mối quan hệ này không nữa. Tôi muốn ly hôn nhưng nghĩ con cái chịu thiệt, giờ tôi bệnh tật thế này, làm sao có thể lo toan cho con được.