Tôi kết hôn năm 28 tuổi, đến năm 32 tuổi thì ly hôn. Chúng tôi có một con chung lên 3, con gái đang ở với vợ cũ.
Thực ra vợ chồng tôi kết hôn với nhau không vì tình yêu, qua giới thiệu, thấy hợp hợp thì làm đám cưới. Nhưng chúng tôi chung sống không hạnh phúc, chủ yếu là từ bạn thân tôi.
Đàn bà luôn nhiều ràng buộc hơn đàn ông, họ lấy ai, gắn bó với ai, sinh con đẻ cái với ai thường tận tâm yêu người ấy, nhưng đàn ông thì không vậy. Ngoại trừ tình yêu thực sự, không thứ gì có thể trói chân đàn ông ở một vị trí nhất định nào. Tôi cũng thế.
Dù vợ tôi là người rất tốt, đảm đang, chu đáo và được lòng mẹ tôi nhưng tôi đối với cô ấy, trách nhiệm nhiều hơn tình cảm.
Mẹ tôi ngoài 80, già cả, chân yếu tay run rồi, nhiều lúc nhìn vợ chăm sóc bà ân cần như con gái tôi cũng thấy cảm động.
Nhưng thứ cảm động ấy không khiến tôi chung thủy với vợ. Tôi gặp Ngân trong chuyến du lịch cùng công ty. Cô ấy làm cùng tập đoàn với tôi nhưng chúng tôi chưa gặp mặt nhau bao giờ.
Ngân trẻ trung, xinh đẹp và tươi sáng, cô ấy như một làn gió mới thổi vào cuộc sống ảm đạm của tôi. Tôi yêu và say mê cô ấy. Đến độ tôi về nhà đòi bỏ vợ bằng được, mặc cô ấy xin tôi nghĩ lại, vì con, nhưng mọi thứ đã không có gì thay đổi.
Ly hôn xong, con tôi theo mẹ. Tôi vẫn yêu Ngân, còn tính đến chuyện sẽ cưới cô ấy làm vợ. Tôi cũng đã đưa Ngân về nhà.
Một ngày sau thời gian tôi chính thứ yêu Ngân khoảng 6 tháng, tôi đưa Ngân về nhà. Hôm ấy tôi có chút chuyện gấp đi cả ngày, mẹ tôi lại đang ốm không ai chăm, Ngân nói cô ấy có thể đến nấu cơm và chăm mẹ tôi được. Tôi thấy vui và cảm động vì Ngân có vẻ yêu thương người già, tôi thấy yên tâm lắm.
Gần trưa, sốt ruột nên tôi đáo qua nhà một chút, vừa về, tôi lên phòng xem tình hình mẹ thì chết điếng trước cảnh tượng trước mắt.
Ngân bê bát cơm, cô ấy mắng mẹ tôi xa xả: “Bà ăn nhanh lên, tôi không có thời gian chờ bà mãi đâu”. Mẹ tôi bị run tay, làm đổ bát cơm xuống sàn, Ngân hét ầm lên rồi cúi xuống, lấy thìa gạt lại cơm và bát, dúi thẳng vào tay mẹ tôi, mặt hầm hầm.
Tôi không đứng yên được nữa nên lao vào giật bát cơm và cho cô ấy cái tát. Thật không ngờ, trước giờ cô ấy tỏ ra ngoan ngoãn này nọ là thể hiện trước mặt tôi, đằng sau lại là con người độc ác như thế. Ngân ấm ức bỏ về, tất nhiên mối quan hệ của chúng tôi cũng chấm dứt theo.
Tôi thấy thất vọng lắm, giờ mới thấy ân hận vì đã bỏ vợ, nhưng mọi thứ quá muộn rồi… Càng nghĩ tôi càng thấy sốc, giờ đây tôi đang hoang mang cực độ, không biết phải làm thế nào bây giờ nữa…