Cưới nhau 7 năm, có với nhau 2 mặt con, cả hai vợ chồng đều là dân kinh doanh ngoài, thời gian thoải mái, kinh tế cũng dư giả. Hơn nữa hai đứa cũng là yêu nhau rồi đến với nhau tự nguyện, tôi cứ nghĩ ngần ấy thứ đã đủ để chúng tôi yêu thương nhau, nhưng không ngờ anh lại thay lòng đổi dạ.
Tôi phát hiện anh ngoại tình khi tôi có bầu lần 2. Thực sự lúc đó quá sốc và đau khổ, tôi ốm phải vào viện cả tuần, dọa sinh non. Chồng sợ quá về xin lỗi rồi hứa hẹn nọ kia. Tôi buồn lắm nhưng nghĩ đến con cái lại nhắm mắt cho qua.
Từ sau lần đó, tôi thấy chồng cũng thay đổi. Anh chăm vợ con chu đáo cho đến ngày tôi sinh. Tất nhiên tôi vẫn bị ám ảnh, chẳng thể quên được chuyện đó nhưng nó cũng nguôi ngoai dần.
Khi con được hơn 5 tháng, tôi cầm điện thoại chồng, lại phát hiện ra anh vẫn nhắn tin với một người đàn bà khác. Tôi khóc suốt một đêm, hôm sau bế con về nhà ngoại. Tôi xin mẹ chồng cho về chơi 2 tháng, bà không biết chuyện nên vui vẻ đồng ý. Suốt nửa tháng đầu, tôi không nói chuyện, cũng cấm chồng không được qua nhà, nếu không tôi sẽ nói mọi chuyện cho cả nhà biết. Anh lo sợ nên cũng không dám đến tìm mẹ con tôi. Sau đó ngày nào chồng cũng gọi điện cho tôi, kêu nhớ mẹ con tôi, xin tôi tha thứ.
Khoảng hơn 1 tháng sau, tôi cho chồng vào gặp con. Tôi biết anh cũng nhớ con, để xa con lâu quá tôi cũng không đành.
Thấy chồng ngọt nhạt, tôi lại mềm lòng tha thứ, theo anh về nhà. Lần này, tôi làm căng nên có vẻ anh cũng có vẻ thay đổi thật sự.
Tuy nhiên chẳng được bao lâu, thói ngoại tình như ăn vào máu. Sau đó một thời gian tôi phát hiện anh vẫn lén lút nhắn tin cho người khác.
Tôi chán lám, thấy niềm tin chẳng còn nơi chồng nữa. Tôi phải làm sao bây giờ đây, nghĩ chia tay thì không đành, bởi tôi còn yêu chồng, mà hai con còn nhỏ quá. Nhưng cứ thế này tôi không chịu nổi.