Phật có dạy rằng, vợ chồng đến được với nhau là nhờ duyên phận, “tu tăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Người chồng là trụ cột của gia đình, lo toan, gánh vác, còn phụ nữ là người giữ lửa hôn nhân.
Tuy nhiên, người chồng muốn vợ tốt, hết lòng hết dạ thì bản thân chồng phải sống tốt đã. Phật dạy những điều nhất định chồng phải nhớ như sau:
Cư xử dịu dàng với vợ: Đây là điều vợ nào cũng mong mỏi, khiến vợ cảm động, yêu thương chồng nhiều hơn, hòa khí gia đình sẽ tốt.
Thân mật, hỏi ý kiến vợ: Luôn nhã nhặn thân mật với vợ, có chuyện gì cũng nên hỏi ý kiến vợ, thể hiện sự tôn trọng vợ.
Mang lại cảm giác an toàn cho vợ: Mục đích chính của người vợ tìm trong hôn nhân là sự an ninh do người chồng đem lại.
Trong phương diện này, người chồng được mong mỏi là một tháp canh kiên cố có thể đứng vững trước bất cứ hình thái đe dọa từ bên ngoài vào gia đình, luôn luôn cung cấp cho gia đình đầy đủ sự che chở và an ninh bất cứ lúc nào.
Chung thủy: Đây là điều vợ trông đợi nhất ở chồng. Là người chồng hiểu biết, phải chung thủy tuyệt đối với vợ, và bênh vực vợ dù khó khăn đến mấy trong bất cứ hoàn cảnh trái ngược mà gia đình gặp phải.
Công bằng: Là người chồng có trách nhiệm phải biết tha thứ, từ bi và khoan dung cũng như phải nhân từ với những nguyên nhân chính đáng cần được sự giúp đỡ của mình. Là người cha, phải công bằng và biết suy xét về những đòi hỏi của đứa con khôn lớn.
Thành thật: Là người chồng trách nhiệm tính nết phải ngay thẳng,thành thật với vợ trong tất cả mọi vấn đề ảnh hưởng con cái. Người chồng không nên che đậy bất cứ bí mật nào đối với vợ vì việc này cuối cùng sẽ xói mòn lòng tín nhiệm và tin tưởng của người vợ vào chồng.
Người chồng nhất định phải ghi nhớ đạo làm chồng theo lời Phật:
Cái gốc của việc xây dựng gia đình chính là tình yêu, không có tình yêu thì không thể xây dựng gia đình, tình yêu là điều kiện đầu tiên để tiến tới chuyện hôn sự.
Tình yêu rộng lớn vô điều kiện: Không quản người khác, không trói buộc bạn đời, cho bạn đời có quyền tự do.
Giữa vợ chồng biết bù trừ đắp đổi cho nhau, chứ không phải là oán hận nhau.
Vốn là việc của chồng, nhưng chồng quên mất không làm thì người vợ không được oán trách, mà cần chăm chỉ làm tốt việc đó; Ngược lại, người chồng cũng phải làm như vậy. Việc gì mà người bạn đời của mình không làm được thì tự mình bù đắp vào chỗ đó. Đây chính là việc đắp đổi cho nhau.
Sau khi lập gia đình, nếu người đàn ông không dẫn được người phụ nữ bước vào trong Đạo, không thể làm được việc trên hiếu kính cha mẹ, giữa yêu mến anh chị em ruột, dưới nhân từ với con cái, thì dẫu cho người ấy vô cùng tận hiếu thì người già cũng không thể yên lòng.
Là chồng thì cần quan tâm chăm sóc cho cha mẹ vợ nhiều hơn, là vợ thì phải hiếu kính cha mẹ chồng nhiều hơn: Ví như khi mua đồ cho các cụ thì nên là con rể tự mình biếu cha mẹ vợ, con dâu tự mình biếu cha mẹ chồng.
Đạo vợ chồng chính là đạo Âm dương, chồng trọng nghĩa vợ nhu thuận, âm dương hài hoà, không chế ước lẫn nhau thì không chỉ không sinh bệnh, không lo chết yểu, mà còn có thể khiến gia đình bình ổn, con cháu hưng vượng. Cho nên, đàn ông phải hiểu đạo của người phụ nữ, phụ nữ phải hiểu đạo của người đàn ông, có như vậy gia đình mới hoà hợp yên vui.