Tôi được nhiều người nhận xét là có hình thức nên được khá nhiều “cây si” xin chết. Những chàng trai theo đuổi tôi đều có nhà cửa, công việc ổn định nhưng chưa có ai khiến trái tim tôi rung động.
Tình cờ trong một lần đi dự sinh nhật cô bạn thân tôi gặp anh. Anh học cùng trường và trên tôi một khóa. Có lẽ vì cùng chuyên ngành và sống cảnh sinh viên xa nhà nên tôi và anh nhanh chóng kết thân. Buổi tiệc tối hôm đó kết thúc khá muộn và anh đã đưa tôi về đến tận nhà theo lời nhờ vả của cô bạn.
Ban đầu tôi cũng không nghĩ mình sẽ yêu anh. Xét về các mặt, anh thua kém so với những người đàn ông đến tán tỉnh tôi. Nhưng không hiểu sao cứ mỗi khi có chuyện buồn thì người mà tôi muốn gặp nhất lại chính là anh.
Tuy anh không đẹp trai, không giàu có nhưng anh là người rất biết chiều phụ nữ, biết cách an ủi, động viên khi tôi buồn. Cũng bởi tôi luôn xem anh như một người bạn nên trong mọi chuyện tôi rất thoải mái chia sẻ. Chính điều đó khiến cho tình cảm giữa tôi và anh ngày càng xích lại gần nhau hơn.
Trong một lần ốm nặng, anh giúp tôi nấu cháo, giặt đồ… mà không một chút nề hà. Tôi vừa ái ngại vừa thấy ngưỡng mộ anh.
Sau đợt ốm đó, tình cảm giữa tôi và anh tình trong như đã mặt ngoài còn e. Dịp sinh nhật tuổi 22 của tôi, anh chủ động bày tỏ tình yêu và tôi nhận lời. Ở bên anh tôi thấy thật ấm áp, hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm là quyết định tiến tới đám cưới. Bố mẹ hai bên đã mua cho vợ chồng tôi một căn chung cư sang trọng tại Hà Nội để tiện sinh hoạt.
Từ khi lấy nhau, anh hoàn toàn thay đổi. Anh trở nên khó tính, ghen tuông. Anh ghen với tất cả những người đàn ông quanh tôi. Nhìn thấy ông anh họ đến thăm tôi, anh cũng mặt nặng mày nhẹ.
Không chỉ dừng lại ở chuyện ghen tuông vô lối, anh còn quản chặt tôi về mặt giờ giấc đi lại, ăn mặc. Anh chủ động chuyển về ở sát cạnh phòng tôi trọ để dễ bề quản lý. Chỉ cần đi đâu mà không xin phép thì thể nào tôi cũng bị anh mắng chửi thậm tệ. Sau mỗi lần như thế anh lại ngọt nhạt, xin lỗi và hứa với tôi đủ điều tốt đẹp. Vì yêu anh và tôi biết anh làm thế là vì quá yêu nên tôi luôn bỏ qua mọi chuyện.
Anh cấm tôi ăn mặc hở hang ngay cả khi ở nhà. Trong mắt anh quần lửng, áo sát nách, áo hai dây… chỉ dành cho những côi gái đừng đường.
Hôm qua, cô bạn thân rủ tôi đi dạo phố và ghé vào cửa hàng đồ lót mua ít đồ. Tiện đây tôi cũng quyết định mua thêm một chiếc quần lót mới vì mấy cái cũ dùng cũng lâu rồi.
Vừa về đến nhà chồng đã mặt nặng mày nhẹ nhìn tôi hầm hầm. Thấy tôi cầm chiếc quần lót mới định đưa đi giặt thì chồng tôi lao tới đấm mạnh vào miệng tôi một cú như trời giáng khiến tôi bị chảy máu răng. Anh đay nghiến: “Hở ra một chút mà cô rửng mỡ lên thế à. Mua quần lót mới để đi chơi với bồ à. Giỏi gớm nhỉ. Đúng là loại gái hư. Cứ tưởng báu lắm đấy…”
Tôi không thấy đau vì cú đấm mà đau vì những lời anh nói. Giời tôi thấy sống với chồng mà như lạc vào chốn địa ngục. Tôi sợ mình không chịu đựng thêm được nữa, xin mọi người cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì bây giờ?