Tôi đang vô cùng hoang mang không biết có nên ly dị chồng hay không. Thực sự là tôi không muốn như vậy vì chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, thế nhưng tình trạng này cứ kéo dài khiến tôi vô cùng chán ngán cũng như chẳng biết nói thế nào với các con cả.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 7 năm và có với nhau hai đứa con gái. Chồng tôi không phải là người tình cảm, tâm lý và biết cách chiều chuộng người khác, đôi khi lại rất cục cằn. Thế nhưng anh được cái rất chân chất, thật thà. Ngày tôi lấy anh, ai cũng thắc mắc vì sao người sôi nổi, nhiệt tình như tôi lại có thể yêu và lấy người trầm tính như anh. Đến tôi cũng khó hiểu được vì sao mình lại ở bên cạnh người đàn ông ấy.
Cứ cãi nhau là anh ấy…đi |
Chồng tôi không khéo léo và biết cách thể hiện tình cảm với người khác nên đôi khi tôi rất tủi thân và thấy bị thiệt thòi nhưng tôi hiểu không phải vì anh không yêu tôi. Sau khi hai đứa con lần lượt ra đời, tính tình của chồng tôi có thay đổi chút ít vì anh vô cùng yêu thương con. Mọi việc chăm sóc con từ cho con ăn, tắm cho con rồi giặt đồ cho con anh đều giúp tôi một cách nhiệt tình và không bao giờ kêu ca. Nếu xét trên phương diện này thì chẳng có gì chê trách anh được cả. Nhưng trong cuộc sống vợ chồng không thể tránh khỏi những lúc mâu thuẫn, xô xát, thái độ và cách cư xử của anh là điều khiến tôi cảm thấy bực bội nhất.
Lần đầu tiên hai vợ chồng cãi nhau là khi không thống nhất được việc thuê người giúp việc chăm con hay nhờ hai bà nội, ngoại. Tôi thì muốn thuê người cho nhẹ nhàng nhưng chồng tôi nói không yên tâm nên muốn nhờ các bà chăm. Hai vợ chồng tranh luận một hồi mà vẫn không thống nhất được vì ai cũng có lý lẽ riêng của mình. Tính tôi thì nóng nảy nên cũng đôi chút nặng lời với anh. Thế rồi, chẳng mất thêm lời nói thêm nữa, chồng tôi lên phòng xách ba lô với bộ quần áo rồi ra khỏi nhà. Tôi cuống cuồng tưởng anh giận dỗi đến mức ấy nên đã cố giữ anh lại, thậm chí tôi còn lo lắng chạy theo anh. Nhưng vì có con nhỏ ở nhà nên tôi chẳng dám chạy đi xa, thế mà anh vẫn không nhượng bộ và vẫn lạnh lùng bỏ đi.
Tôi điên cuồng gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy đến tận hai ngày rồi mới xách đồ trở về. Về đến nhà, anh lại vui vẻ chơi đùa với con rồi hỏi han bình thường với vợ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi có hỏi anh tại sao lại hành động như vậy thì anh nói không muốn cãi nhau với tôi nên mang đồ sang ở tạm nhà bạn. Tôi đã đề nghị anh rằng từ lần sau có thế nào thì cũng không được hành động như thế nữa vì điều đó khiến tôi rất lo lắng. Anh chỉ cười rồi ậm ừ cho qua.
Rồi sinh thêm đứa thứ hai, cuộc sống gia đình có thêm nhiều thay đổi đồng nghĩa với việc vợ chồng nhiều va chạm, xô xát hơn. Và cứ mỗi lần cãi nhau chưa xong là anh lại xách đồ đi vài ngày liền mới về. Mặc dù khi trở về, hai vợ chồng lại bình thường, tôi đã góp ý với anh nhiều lần rồi nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Dần dần hình như thành thói quen, cứ chưa kịp cãi nhau là anh đã đi rồi. Tôi thực sự bực mình và thấy không hài lòng về thói quen này của anh chút nào.
Nếu những va chạm, mâu thuẫn nhỏ mà không thẳng thắn góp ý hay giải quyết ngay thì rất khó để hòa thuận được. Ấy vậy mà chồng tôi chẳng bao giờ để cho hai vợ chồng có cơ hội để hiểu và thông cảm nhau hơn. Nhiều khi có những điều muốn nói, muốn chia sẻ nhưng chưa kịp nói thì chồng đã đi mất.
Có những khi căng thẳng, chồng tôi bỏ nhà ra đi đến 2 lần 1 tuần. Nghe có vẻ lạ và nực cười nhưng đó là sự thật. Trước khi con còn nhỏ thì mình tôi vất vả chăm hai đứa, giờ con lớn và có thể hiểu được một số chuyện thì chúng luôn thắc mắc là bố đi đâu mà mấy ngày liền không về. Vì không muốn hình ảnh của bố trở nên xấu xí trong mắt cách con nên tôi luôn phải nói dối.
Tôi thật sự không hiểu chồng tôi nghĩ gì mà lại có thể hành động như vậy nữa. Tôi cảm thấy hai vợ chồng không thể hiểu nhau, không thể hòa hợp và có một khoảng cách rất xa. Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nghĩ đến con lại không đành. Thế nhưng, thực lòng tôi không biết phải làm thế nào để có thể thay đổi được tính xấu ấy của chồng.
Bi kịch ngược đời của người đàn ông ngoại tình vì vợ…”khỏe” quá
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Vì vợ có nhu cầu quá cao và quá sung trong chuyện ấy nên tôi cảm thấy như mình bị “bất lực”. |