Vợ chồng tôi cưới nhau mới được gần 3 năm, con trai được 8 tháng. Chuyện tình của chúng tôi khiến rất nhiều người ngưỡng mộ vì yêu nhau suốt thưở sinh viên, ra trường hơn 2 năm, khi công việc, kinh tế đã ổn định mới làm đám cưới.
Vợ chồng tôi ở riêng, tất nhiên cũng có lúc xích mích nhưng lại làm lành ngay, nói chung cuộc sống vui vẻ, tôi thấy hài lòng lắm. Khi tôi có bầu, chồng mừng lắm, tôi nhớ lúc báo tin, anh reo hò ầm ĩ rồi còn bế tôi lên xoay vòng vòng.
Thể trạng tôi yếu nên khi bầu bí phải cai chuyện ấy hoàn toàn. Nhiều đêm ngủ cạnh chồng, biết anh rấm rứt lắm nhưng tôi cũng không biết làm sao. Hơn nữa lúc có bầu, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó, gần như mất hẳn nhu cầu.
Thời gian tôi có bầu ở tháng thứ 8, chồng tôi thường xuyên đi sớm về muộn. Tôi trách thì anh cáu: “Anh làm việc cũng là để dành tiền trả nợ và để lo lúc em chửa đẻ. Em cũng phải tự lo cho bản thân mình đi chứ, giờ sắp là mẹ của trẻ con rồi, đâu có thể cứ nhõng nhẽo như cái ngày còn yêu được”.
Nghe chồng cáu tôi cũng buồn lắm, nhưng thực sự anh nói không sai nên đành chịu. Tôi sinh con đến tháng thứ 2 thì phát hiện chồng ngoại tình. Chuyện này như cú vả vào mặt tôi, suy sụp, hoảng hốt và đau đớn. Tôi và chồng đã có trận tranh cãi nảy lửa. Tôi bắt được tin nhắn bằng thật mà anh cứ chối băng băng, chẳng biểu lộ sự ân hận gì. Tôi hận lắm, đau khổ phát ốm, rồi trầm uất mất cả sữa, thành ra con trai đáng thương phải uống sữa ngoài từ lúc gần 2 tháng tuổi.
Từ hôm đấy, vợ chồng tôi sống như ly thân, tôi ép chồng ra ngoài phòng khác ngủ, thỉnh thoảng chắc anh nhớ con quá, lẻn vào ôm trộm con xong thấy tôi lại ủ rũ đi ra.
Tôi không cho anh bế con, không cho anh có cơ hội lại gần thằng bé, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi cay nghiệt thế, chỉ nghĩ làm thế nào để trả thù, để anh ân hận sống không bằng chết.
Đến khi con được 8 tháng, tôi vì quá mệt mỏi nên viết đơn ly hôn, chồng đỏ mắt hỏi tôi: “Em muốn chúng mình ly hôn thật sao?”, “Nếu ngày trước anh không phản bội tôi thì đã không như thế, tôi không tin anh nữa, cũng chán mọi thứ rồi”, tôi đáp.
Chồng tôi ký đơn, tôi nhìn rõ tay anh run rẩy, cầm bút còn không chắc.
Đêm hôm đó, 11 giờ, con ngủ say, chồng tự dưng gõ cửa, anh nói có thể cho anh ngủ cùng con đêm cuối cùng không. Tôi mủi lòng đồng ý.
Đêm ấy, tôi và chồng nằm quay lưng vào nhau. Bỗng anh ôm choàng lấy tôi khóc nức nở, tôi giật mình gạt anh ra, nhưng càng gạt anh càng ôm chặt. Tôi nhớ mãi anh cứ thổn thức: “Sao em không tha thứ cho anh, anh biết anh sai rồi mà. Bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc sao em không nhớ?” Tôi chảy nước mắt, không hiểu sao thấy yếu lòng ghê gớm.
Rồi anh tha thiết tôi cho anh được gần tôi thêm lần nữa. Lúc đã xong, tôi bảo anh về phòng đi, anh nói: “9 tháng em mang bầu, 8 tháng em sinh con, đây là lần đâu vợ chồng mình gần gũi, không ngờ lại là đêm cuối”. Rồi anh nói, anh ngoại tình cũng chỉ vì tôi để anh một mình lâu quá. Nghe anh nói mà tôi giật mình.
Tôi bật dậy, lấy tờ đơn ra hỏi chồng :”Anh có hứa sẽ không lặp lại lần nữa không?” chồng tôi gật đầu rồi rít. Tôi vò nát tờ đơn, ôm chầm lấy anh mà khóc. Cái lần “lưu niệm” sau khi đặt bút ký đơn ly hôn ấy đã cứu chúng tôi một bàn thua trông thấy. Nếu không chấp nhận tha thứ cho chồng có lẽ tôi đã vĩnh viễn làm mất đi mái ấm gia đình mà bao người hằng mơ ước.