So với anh, mọi điều kiện của tôi đều tốt. Từ gia đình, nghề nghiệp, ngoại hình… mọi thứ của tôi đều đáng ngưỡng mộ.
Anh làm trong ngành Dược, làm hành chính văn phòng nên thu nhập mỗi tháng được gần 6 triệu, bằng đúng một nửa thu nhập của tôi. Ngày trước tôi sống chết yêu anh cũng chỉ vì thấy anh tử tế, quan tâm, chiều chuộng tôi. Thật sự thời điểm đó tôi có nhiều sự lựa chọn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết tâm chọn anh vì nghĩ đời người phụ nữ, quan trọng nhất là tìm được người yêu thương mình thật sự. Thời gian hẹn hò, tôi cũng có ý thử thách anh, thấy anh nhẫn nhịn, kiên trì, tôi đã tưởng rằng mình tìm được một người chân thành với tôi rất mực.
Ngày đưa anh về ra mắt, bố mẹ tôi sống chết phản đối. Bố tôi thì cho rằng anh không xứng, còn mẹ tôi thì nói cứ thấy anh có gì đó giả tạo, không có cảm tình. Nhưng vì yêu anh nên tôi sống chết bảo vệ và còn nói nếu không được bố mẹ đồng ý, sẽ không bao giờ yêu đương ai nữa.
Người ta nói không bố mẹ nào thắng nổi con cái quả thực chẳng sai, bố mẹ tôi cuối cùng cũng chấp thuận cho chúng tôi qua lại, làm đám cưới.
Trước đám cưới anh càng tỏ ra nhiệt tình, yêu thương tôi, anh sốt sắng lo việc này việc kia. Bản thân tôi biết anh thu nhập không cao, nhà cũng khó khăn nên đã chủ động chia sẻ kinh tế cho anh nhiều. Từ việc chụp ảnh cưới, mua sắm tôi đều chi trả phần nhiều. Anh nói biết ơn tôi, rằng anh thật may mắn khi lấy được một người tâm lý như tôi. Tôi cũng rất vui vẻ, hạnh phúc.
Cho đến hôm đám cưới xong, vẫn nguyên tâm trạng hào hứng đó, tôi theo anh về phòng. Vừa định thay đồ, tắm giặt thì anh nói với tôi, muốn hỏi qua ý kiến của tôi về tiền mừng cưới. Tôi đáp tiền của ai người ấy cầm thôi, tiền bạn bè mừng thì tôi cầm, còn khách của bố mẹ thì phải để bố mẹ giữ, ai ngờ anh nói muốn tôi về xin hết cả tiền mừng, anh đang có dự định buôn bán nhưng thiếu vốn. Lằng nhằng một hồi, tôi vẫn không đồng ý, anh lập tức vùng dậy tát tôi một cái đau đến hoa mắt, chảy cả máu mũi ra, gằn giọng: “Tôi tưởng nhà cô giàu, có mấy đồng mà cũng keo, tôi nói trước, tôi đang có việc cần tiền, cô là vợ cũng phải có trách nhiệm san sẻ với tôi”.
Tôi đứng hình rồi òa khóc, thật không ngờ anh lại giở mặt nhanh đến vậy. Cả đêm ấy, tôi quay mặt vào tường khóc rấm rứt rồi ngủ thiếp đi. Chồng thì lầm bầm chửi bới, tức giận.
Sáng hôm sau, chồng xin lỗi tôi, bao hôm qua anh uống rượu vào nên cư xử lỗ mãng, mong tôi tha thứ, nhưng ngay sau đó anh lại giở giọng nì nèo, bắt tôi về mang tiền mừng cưới nhà gái cho anh. Tôi nghĩ mà chán quá, chẳng ngờ anh lại là con người như thế, rồi lại đâm ngờ vực, có phải anh quyết chịu nhẫn nhục bao năm cưới tôi là vì trông ngóng vào tiền bạc của tôi không?