Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong đầu tôi cũng tự nhiên có suy nghĩ: “Phụ nữ sao có người xấu thế”. Phương thấp, da đen, mắt hí, tổng thể ngũ quan chẳng được nét gì. Thế nhưng thật tình cờ, Phương lại là nhân viên mới làm cùng phòng với tôi. Mãi sau này tôi mới biết, cô ấy là do đích thân sếp tổng mời về làm việc.
Phương thông minh, điểm đạm, cô ấy không nói thì nói, nhưng nói cái gì là chuẩn phóc cái đấy. Có những bận làm dự án nhóm, trước đó chúng tôi phải nghĩ rất lâu, làm lâu mới xong, giờ có Phương mọi thứ trôi chảy hơn rất nhiều, những ý tưởng cô ấy đóng góp khiến mọi việc cứ đi băng băng. Phương làm việc hăng say, hòa nhã, vui vẻ nên ai cũng quý mến.
Một dạo, vì bận quá nên anh em trong phòng không có thời gian nhiều đi ăn trưa, Phương bảo để cô ấy nấu ăn cho, sau vụ đấy, chúng tôi còn được thưởng thức tay nghề nấu ăn tuyệt vời của Phương, những món đơn giản được cô ấy biến tấu ngon không diễn tả được.
Dần dần, tôi thấy mình có tình cảm với Phương, kiểu nhìn thấy, ở cạnh là thấy vui, hễ cứ về hay phải đi công tác là nhung nhớ. Trong nhóm, lại chỉ có tôi với Phương độc thân nên mọi người hay trêu, thế mà một thời gian sau thì thành đôi thành cặp thật.
Yêu nhau, tôi càng thấy Phương có nhiều ưu điểm, cô ấy thiện lương, trong sáng, biết điều, nhiều người hay thắc mắc bảo sao Phương xấu thế, có người còn nói Phương “có họ với Thị Nở” hay sao nhưng tôi mặc kệ, quan trọng là tôi hiểu cô ấy, sống với cô ấy chứ người ngoài tôi chẳng quan tâm.
Hôm tôi đưa Phương về nhà ra mắt, tất cả mọi người ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi. Đứa cao to, phong độ, đứa thấp thấp, lại nhan sắc trung bình, thật sự trông cũng như đôi đũa lệch.
Lúc Phương về, mẹ tôi còn hỏi nhỏ rằng đã nghĩ kỹ chưa, mẹ thấy cứ không thuận mắt. Tôi gật đầu, vậy là đám cưới cũng diễn ra.
Sống chung, bố mẹ tôi cũng phải công nhận rằng không chê được Phương điểm nào. Cô ấy nấu ăn, thu vén, cư xử đâu ra đấy. Đối với hai cô em gái của tôi cũng khéo léo, không để xảy ra mâu thuẫn, hai đứa ghê gớm thế mà quấn chị dâu rìn rịt. Giờ hai đứa mà dỗi hờn gì, kiểu gì cả nhà cũng bênh vợ, bắt tôi xin lỗi. Trong công việc, Phương cũng được giám đốc khen thưởng suốt, công ty tôi ai thấy vợ chồng tôi cũng tấm tắc khen ngợi khiến tôi tự hào vô cùng.
Cưới nhau 4 tháng, Phương có bầu, gia đình tôi càng hạnh phúc gấp bội. Lúc nào tôi cũng cảm thấy yêu vợ, sợ mất cô ấy, bởi tôi biết, dù cô ấy không xinh nhưng thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời không phải ai cũng may mắn tìm được như tôi.