Tôi quen em trong một lần đi họp câu lạc bộ. Thấy em vui vẻ, dễ gần lại xinh xắn nên tôi làm quen. Thú thực mới đầu thì thấy hay hay thôi, nhưng sau đó một thời gian tiếp xúc, tôi nảy sinh tình cảm với em thật sự. Khoảng hơn 1 tháng sau đó, chúng tôi hẹn hò.
Em vẫn đang là sinh viên năm cuối, nhà lại ở xa, vất vả nên tôi thương lắm, cũng có ý bao bọc nhiều. Tôi hay đưa em đi ăn, đi mua sắm, thỉnh thoảng còn cho thêm tiền tiêu vặt. Tôi không phải người làm ra quá nhiều tiền nhưng được cái không bao giờ tính toán với người yêu. Miễn là cô ấy thích, trong khả năng là tôi sẽ chiều ý hết.
Một lần, tôi mới lấy lương, trong thẻ cũng có hơn chục triệu thôi, tôi đến đón em đi ăn chơi, sau đó có rẽ qua phòng đưa em về. Mấy ngày sau em bảo đi cưới bạn cùng lớp nên chúng tôi không gặp nhau, hơn nữa vì còn tiền mặt nên tôi không để ý gì cả, cho đến hôm đó đang làm thì thấy điện thoại báo tin nhắn tài khoản bị trừ tiền. Tôi hốt hoảng lục tìm thẻ thì không thấy tăm hơi đâu, phi về nhà lục tung cả nhà lên cũng không thấy. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đoán chắc lúc tôi thanh toán, rút ra rồi làm rơi mất. Chán chường, tôi gọi ngân hàng khóa thẻ, dù tin nhắn báo về là tiền đã bị rút hết rồi.
Tôi nói chuyện này với em, cũng chỉ bâng quơ kể thôi vì nghĩ tính mình đoảng, chắc làm rơi ở đâu rồi, em bảo thôi coi như cái hạn, của đi thay người.
Bẵng đi mấy tháng sau, một lần đến phòng em chơi, tôi ngồi chờ em tắm nên định lấy điện thoại chơi game, ai ngờ tìm trong túi xách của em, tôi chết điếng khi thấy chiếc thẻ ATM của mình. Vừa lúc đó em ra, mặt mũi biến sắc, tôi cá là em xấu hổ và bối rối lắm. Tôi nhìn như chết trân, bực bội hỏi vì sao. Em lí nhí thừa nhận, tại thời gian ấy em bí tiền quá, lại đến kỳ nộp học phí nên “mượn tạm”.
Tôi nghe chối không chịu nổi, đấy là ăn trộm chứ “mượn” mõ gì. Nhìn người yêu mà tôi thấy sợ, thật không ngờ em lại là người có tính trộm cắp, xấu xa, đê tiện như thế.
Tôi bỏ về, bảo chia tay ngay bây giờ. Tất nhiên cô ấy không dám níu kéo gì, vì còn mặt mũi đâu nữa. Tôi không tiếc tiền, vì thực sự không đáng bao nhiêu, nhưng điều tôi buồn là nhân cách của người yêu mình quá tệ.