Ngày mới hẹn hò, dẫn nhau đi uống nước, chưa bao giờ Hoàng đưa tôi vào quán cà phê mà chỉ ngồi trà đá hướng dương. Lúc ấy nghĩ sinh viên thì đơn giản, hai đứa chẳng đứa nào có tiền nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng sau này anh ra trường, đi làm, thu nhập hơn chục triệu một tháng, tôi cũng chưa bao giờ được anh đưa đi ăn hay đi chơi ở chỗ nào “ra tấm ra món”.
Yêu nhau mấy năm, chỗ hẹn hò của hai đứa lúc nào cũng chỉ là bờ hồ với cốc trà chanh, trà đá. Rủ anh đi xem phim thì miễn cưỡng lắm anh mới đồng ý, mà đã xem phim thì nhất nhất là xem phim thôi, cùng lắm là mang theo chai nước suối mua từ ngoài vào chứ không bao giờ có chuyện anh mua nước ngọt, bắt rang bơ. Anh nói, xem phim ai còn để ý ăn uống gì nữa. Có lúc, tôi mua bắp rang bơ vì đói, anh nhất định không mó một miếng, không phải vì anh không ăn được, chỉ là anh sợ ăn rồi tôi sẽ không có phần ăn, rồi lại phải mua thêm. Lúc đó tôi lại nghĩ, anh thật là biết nhường nhịn người khác.
Anh có thói hay hứa suông, có khi hứa đưa tôi đi mua cái quần cái áo, nhưng sau đó anh lờ tịt đi, nhắc thì lại ngại nên đành thôi.
Đưa người yêu đi gặp bạn bè lần nào là tôi xấu mặt lần đó. Cứ đến lúc thanh toán là anh kiếm cớ đi vệ sinh, đi nghe điện thoại, hoặc cực chẳng đã thì tôi thấy anh tần ngần mãi mới rút ví ra. Lúc về thế nào anh cũng cáu kỉnh, thái độ, tôi biết thừa là anh xót tiền.
Tôi cũng nghĩ nhiều về tính “keo” của người yêu nhưng rồi lại chặc lưỡi, thế còn hơn là anh tiêu xài hoang phí.
Cưới nhau về, mọi chi tiêu trong gia đình chẳng mấy khi Hoàng góp cho tôi. Anh lúc nào cũng lý do đang đầu tư làm ăn lớn nên cần tiết kiệm để hùn vốn. Tôi biết thừa do bản tính anh bủn xỉn, chứ chả phải đầu tư gì cho tương lai cả. Anh vốn chẳng thích người tiêu tiền hoang phí nên mỗi lần tôi động đến tiền, định chi tiêu việc này, việc kia thì y như rằng anh khó chịu, cau có mặt mày…
Cưới về, sinh con, mọi chi tiêu trong nhà hầu hết toàn lấy từ lương của tôi. Bảo anh đưa tiền thì anh cứ im re, tôi làm quá thế nào hai đứa cũng cãi nhau to.
Anh kẹt quá thành ra sống kham sống khổ. Buổi sáng có khi ăn tạm bợ bát cơm nguội rồi đi làm, đồ ăn trưa tối anh cũng chẳng cho mua nhiều, cứ món mặn, món canh, “như thế là đủ chất rồi”, đúng lời chồng nói.
Ảnh minh họa |
Nhiều lần giục chồng đưa tiền mua cái nọ cái kia cho con, Hoàng nói tôi tiêu gì hoang thế, làm không ra mà suốt ngày đẽo thế còn tiết kiệm được đồng nào.
Mỗi tháng, Hoàng đưa tôi được 2 triệu, thú thực, khoản tiền ấy chỉ đủ điện nước mà thôi. Còn trăm thứ cần chi tiêu từ sinh hoạt phí, con cái, ăn uống… anh cứ nghĩ ngần ấy tiền là lớn lắm.
Từ hồi cưới đến giờ, tôi chẳng mua sắm được gì cho mình cả. Ngày trước chưa lấy chồng, thỉnh thoảng còn gửi được vài đồng về cho bố mẹ. Bây giờ thì chi tiêu còn không đủ.
Tối nào hai vợ chồng cũng khục khặc cãi nhau. Anh luôn nói tôi phụ nữ mà không biết chi tiêu, vun vén, cứ thế này mòn đời không khá được.
Nhiều khi tôi mỏi mệt lắm, muốn phát điên phát rồ lên với chồng. Biết bản chất anh không xấu, nhưng kẹt quá, cứ thế tôi chết sớm vì lo nghĩ mất. Tôi phải làm gì để anh hiểu ra và bỏ tính xấu ấy đi bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
“Cứ ngủ với nhau là phải cưới thì tôi có cả chục đời vợ rồi”
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Nghe những lời Quang nói, tôi chết trân tại chỗ. Hóa ra, tôi chỉ là người để anh qua đường, lợi dụng mà thôi. |
Trót nấu nồi cơm nhão, chồng bắt hai mẹ con tôi ăn bằng hết
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Làm vợ anh mười mấy năm, tôi chưa một ngày nào được sống yên ấm vì tính gia trưởng, có phần cay nghiệt của anh. |
Có nhà lầu, xe hơi, bạc tỷ nhưng tôi vẫn rơi nước mắt vì cô độc
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Nhiều khi tôi chỉ ước gia đình mình được như ngày xưa. Tuy khó khăn, tuy vất vả nhưng vợ chồng đồng lòng chung sức, sớm tối có nhau. |
Vợ ngang nhiên cặp bồ để trả thù tôi từng “bóc bánh trả tiền”
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Nghe vợ nói, tôi xót xa vô cùng. Bây giờ cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi đang trên bờ đổ vỡ, tôi phải làm sao đây. |
Mẹ chồng lên trông cháu, tôi thấy mình như đang chăm “2 con mọn”
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Người ta nói, người già và trẻ con chẳng khác gì nhau, tôi thấy thật sự không sai. Bởi lẽ, tôi đang rơi vào cảnh dở khóc dở cười như thế. |