Tôi quen anh qua mai mối của bạn bè, lúc hai đứa đến với nhau, tôi đã hi vọng rất nhiều vào mối quan hệ này. Bởi tôi thấy anh là người có vẻ đàng hoàng, tử tế, cư xử cũng đâu ra đấy. Anh làm trong ngành công nghệ thông tin còn tôi là giáo viên cấp 2.
Chúng tôi nhanh chóng yêu nhau, tôi không biết có vội vàng hay không, nhưng thú thực bản thân lúc đó cảm thấy rất thích và muốn gắn bó với anh. Yêu nhau 2 tháng, anh đưa tôi về nhà chơi, bố mẹ anh hồ hởi, quý mến tôi ra mặt, còn liên tục đả động đến chuyện cưới xin.
Sau đó không bao lâu, tôi nhận lời đám cưới, lúc đầu chúng tôi dự định khoảng nửa năm nữa nhưng tôi lại có bầu trước nên đành rút ngắn thời gian lại. Khi tôi có bầu 7 tuần thì vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại anh, nội dung khiến tôi chết điếng, anh làm một người khác cũng có bầu, chỉ kém tôi có 1 tuần mà thôi.
Tôi hoảng loạn, khóc lóc, đòi chia tay, bỏ thai thì chính anh lại níu kéo. Thậm chí anh còn chờ cả một đêm ngoài đường chỉ để xin lỗi tôi. Anh nói anh bị cô ta lừa trong một lần say rượu, tôi hỏi ra thì biết cô ta là nhân viên quán hát. Anh nói mặc kệ cô ta, anh yêu và chỉ muốn lấy tôi mà thôi. Tôi phần yêu, phần hận, cứ dùng dằng mãi, thế rồi chưa kịp quyết gì thì anh đã nói với bố mẹ chuyện tôi bầu bí, không còn cách nào khác tôi đành phải cưới.
Lúc về ở với nhau, anh rất tốt với mẹ con tôi, nhưng còn một nỗi canh cánh bên lòng là người phụ nữ kia vẫn giữ con, có nghĩa là tôi chấp nhận kiếp chung chồng, chia sẻ tình cảm người đàn ông, ngay cả con tôi ra đời cũng phải chịu cảnh chung cha.
Tôi phát hiện anh vẫn liên lạc với cô ta. Tôi giận lắm, anh giải thích dù anh không có tình cảm nhưng vì cô ta đang mang bầu giọt máu của anh, anh buộc phải có trách nhiệm. Tôi uất hận vô cùng, nhưng đàn bà một khi đã cưới, lại có con, làm sao dám nghĩ tới chuyện ly hôn, bỏ con… tôi không chịu nổi dư luận, cũng như không chịu được khi dứt ruột chính con đẻ của mình.
Ê chề, đau đớn hơn, ngày tôi vào viện sinh con cũng là ngày anh vội vã vì nhận được điện thoại báo đang đau đẻ của cô ta. Chồng loanh quanh, bối rồi rồi cuối cùng anh vẫn đi.
Lúc anh quay về, tôi đã sinh xong, đã tỉnh, nằm mà nước mắt ứa ra. Anh thanh mình rằng tôi đẻ thì có mọi người, còn cô ta thì chẳng có ai, “dù sao thì đứa trẻ cũng là con anh”. Tôi nghe câu này hàng trăm lần, đến mức chỉ biết nhếch mép mà cười khẩy.
Càng nghĩ tôi càng thấy mình ngu, rõ ràng tôi không là gì cả, làm gì có ai ngu ngốc và thiệt thòi như tôi chứ, anh nói với tôi, cô ta chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng rồi tôi ngỡ ngàng khi biết, chính bản thân tôi mới là sự lựa chọn đầy toan tính của anh.