Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Lúc đó, tôi đã có công ăn việc làm ổn định. Tài chính không phải lo lắng nhiều. Chồng hơn tôi 3 tuổi. Tôi làm việc trong bệnh viện, còn chồng tôi công tác ở Ủy ban nhân dân huyện.
Thời gian đầu, chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng. 2 năm sau, con gái đầu lòng tôi đã được gần 1 tuổi, vợ chồng tôi xin phép ra ở riêng, tôi thích thoải mái, hơn nữa nhà chồng đông anh em, tôi thấy rất bất tiện.
Nói thêm về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Vợ chồng tôi hẹn hò được hơn nửa năm thì tiến tới hôn nhân. Tôi biết thời gian như vậy không thể nói là dài nhưng cũng không quá ngắn để chúng tôi hiểu về nhau. Chồng tôi sống hướng ngoại, anh vui vẻ, ngoại giao tốt, cũng chính vì thế mà có nhiều mối quan hệ xã hội. Tôi ngược lại với chồng, tôi sống rất nội tâm, luôn đề cao sự chung thủy. Cuộc sống của vợ chồng tôi không quá sôi nổi mà bình lặng và yên ả.
Ngoài giờ đi làm, chồng tôi cũng về nhà đúng giờ giấc, tiền nong hàng tháng đưa vợ đủ để lo sinh hoạt chi tiêu. Phận làm vợ, ngoài việc lo lắng cân đối thu chi trong gia đình, tôi vẫn luôn nghĩ mình cần có một khoản tiền phòng thân đề khi bất trắc. Hơn nữa, tôi cũng muốn thỉnh thoảng có chút gửi về nhà cho cha mẹ đẻ.
Ngoài tiền lương, tôi còn tiền thưởng quý và một khoản không nhỏ từ các nguồn bên ngoài. Tôi giấu chồng lập “quỹ đen”. Giấy tờ và sổ tiết kiệm tôi để bên nhà mẹ đẻ, bởi ở trong nhà tôi biết chồng rất dễ phát hiện ra.
Khi con gái tôi tròn 5 tuổi, sổ tiết kiệm của tôi khi ấy đã ngót nghét gần trăm triệu đồng. Cũng vào thời điểm ấy, chuyện chồng ngoại tình bên ngoài đến tai tôi. Chòng tôi qua lại với một phụ nữ đã ly dị chồng làm cùng cơ quan.
Ban đầu, chồng tôi còn chối, nhưng với những bằng chứng tôi thu thập được, hơn nữa cả nội dung tin nhắn chồng và cô ta hẹn nhau đi nhà nghỉ còn mồn một, chồng tôi gật đầu thú tội.
Thú thực, việc chồng phản bội như đòn giáng chí mạng vào tôi lúc đó, không cần nói chắc mọi người cũng biết nỗi đau của người bị phản bội nó khổ sở đến như nào. Tôi đau khổ, tuyệt vọng, bỏ bê mọi thứ. Chồng tôi sau khi cầu xin tôi tha thứ không được, anh quay ra chơi bài ngửa với vợ. Chồng nói không ép tôi, nếu tôi thấy không chấp nhận được thì chia tay.
Ảnh minh họa |
Tôi cay đắng lắm, hóa ra, anh đã chán vợ, đã dự trù cả trường hợp này nữa rồi. Như vậy, tôi còn gì để nuối tiếc? Thế là, chúng tôi hoàn thành thủ tục ly dị không lâu sau đó.
Chia tay xong, mẹ con tôi chuyển về nhà ngoại ở. Bố mẹ tôi đều là nông dân nên cuộc sống còn rất nhiều khó khăn, 2 ông bà lại không có lương. Với đồng lương của tôi, phải lo ngần ấy khoản chi, thật không dễ dàng gì. Chồng tôi từ khi ly hôn, cũng tuyệt nhiên không trợ cấp thêm cho tôi khoản nào để nuôi con.
Lúc đó, thật may mắn vì có quyển sổ tiết kiệm của tôi. Nhờ có “quỹ đen”, tôi bàn với bố mẹ mở một cửa hàng ăn. Ruộng vườn bố mẹ tôi cho thầu, vì làm ruộng vừa vất vả lại không lãi lời gì. Từ hồi làm hàng ăn, thu nhập của bố mẹ tôi khấm khá hẳn. Lại không phải nắng mưa sương gió ngoài đồng nữa.
Mẹ con tôi giờ sống rất tốt, kinh tế chẳng phải lo nghĩ gì. Tôi thấy mình thật sáng suốt khi hồi đó quyết tâm lâp “quỹ đen” cho mình. Tôi không biết nhiều người nghĩ thế nào, nhưng với bản thân tôi, phụ nữ cứ độc lập về kinh tế đã là một điều hạnh phúc rồi.
Trên đây là những dòng tâm sự của chị Trần Thu ở Đông Anh, Hà Nội với bạn Thu Hà đã được biên tập lại. Các chị em có thêm chia sẻ xin được gửi về địa chỉ: chiase@phunutoday.vn.
Có nên giấu chồng lập “quỹ đen”?
(Chia sẻ) – Nghe các chị đã lập gia đình khuyên nên có quỹ đen để phòng thân em hoang mang vô cùng… |
5 năm sau ngày đuổi tôi đi, cả nhà chồng đến xin nhận con
(Chia sẻ) – Nhìn con gái bụ bẫm líu ríu chơi trong sân nhà, tôi lưỡng lự không biết có nên cho nhà chồng cũ một cơ hội hay không? |