Thu từng là mối tình đầu của tôi, tôi và cô ấy yêu nhau từ năm đầu đại học, cho đến tận khi ra trường, đi làm. Chúng tôi bên nhau suốt những năm tháng tuổi trẻ, lúc đó thiếu thốn có gì đâu, tình cảm cũng rất mức trong sáng.
Thế nhưng thời chúng tôi ngày đó, vấn đề tuổi tác còn nặng nề lắm, bố mẹ hai bên nhất quyết không đồng ý vì chúng tôi khắc tuổi, lấy nhau về kiểu gì cũng có người chết yểu. Chính vì thế, hai đứa cuối cùng cũng phải chia tay. Sau đó tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp, còn em về quê công tác, cũng mất liên lạc hẳn vì lúc đó phương tiện thông tin cũng không tiện như bây giờ.
Sau đó tôi lấy vợ, sinh con, khi con trai mới tròn 10 tuổi thì vợ mất vì mắc bệnh. Thật sự có lúc tôi thấy cuộc đời mình bế tắc, mỏi mệt lắm. Hai người phụ nữ đi qua cuộc đời tôi, ai cũng tốt, nhưng cuối cùng vẫn lần lượt bỏ tôi đi.
Nhiều năm ở vậy nuôi con, cũng may con trai tôi ngoan, hiền lành, tử tế, thành đạt, rất biết thương bố. Khi con trai tôi 27 tuổi, lần đầu đưa người yêu về ra mắt và xin cưới. Con bé kém con trai 1 tuổi, nhìn hiền lắm, điều đặc biệt là mỗi lần nhìn con bé tôi lại luôn cảm thấy rất thân quen. Tôi hỏi han, con bé bảo quê trên Bắc Cạn, tôi đã ngờ ngợ rồi.
Ngày về con bé thăm nhà, tôi cứ thấy hoang mang, bồn chồn, không ngờ mọi sự giống hệt như tôi lo lắng. Khi thông gia tương lai ra đón, tôi như hẫng đi một nhịp, bởi người đó chính là Thu. Cô ấy cũng ngỡ ngàng hết mức khi thấy tôi, trò chuyện mới biết, chồng Thu cũng đã mất gần chục năm nay rồi.
Hôm đó, lòng tôi cồn cào như có bão. Tôi biết Thu cũng thế, mấy chục năm gặp lại, không ngờ lại đối mặt trong hoàn cảnh này, liệu có phải cái duyên giữa chúng tôi chưa dứt hay không, cuộc đời cũng thật lắm nỗi tréo ngoe…