Tôi và chồng vừa cưới nhau được tròn 2 tháng, tôi vẫn chưa có bầu bí gì. Thời gian quen nhau cũng ít ỏi, có hơn 5 tháng là làm đám cưới. Anh là mối tình đầu của tôi, chính vì thế khi anh ngỏ lời, tôi lập tức đồng ý.
Nói thêm về hoàn cảnh hai nhà. Tôi là người thành phố, bố mẹ đều đang công tác, tôi là con một nên khi cưới xong, chồng về ở rể. Nhà anh tận trên miền núi, đi nửa ngày mới đến nơi, hơn nữa bố mẹ chồng tôi cũng làm nông nên không có điều kiện. Bố mẹ tôi xót con, mới đầu còn không cho cưới nhưng sau gặp anh thấy anh hiền lành, tử tế nên cũng nguôi.
Bố mẹ tôi rất hiền, thương con, sợ anh mặc cảm khi ở rể nên lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, vô tư nhất. Hai chúng tôi cũng xác định cưới về là sinh con luôn.
Cho đến hôm vừa rồi, có đám cưới ở quê nên cả nhà đi ô tô về. Lúc quay lên thành phố cũng muộn lắm rồi, bố mẹ tôi mệt nên đi ngủ sớm. Tôi ngủ một giấc nhẹ dậy thấy chồng vẫn chưa vào, sốt ruột nên mới ra ngoài xem. Thấy cửa nhà vệ sinh sáng đèn, tôi đến gần thi nghe tiếng chồng thì thụt: “Thôi nghe anh, chờ anh thời gian nữa rồi anh về, giờ anh đang còn nhiều việc lắm, ở nhà này phải giữ kẽ, về rồi anh bù cho nhé…”. Tôi sững sờ, cảm giác choáng váng mặt mày. Đập cửa gọi anh ra, chồng mở cửa, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt. Anh luống cuống thanh minh, tôi nhìn anh mà nước mắt cứ ứa ra. Tôi hỏi, cuối cùng anh thừa nhận ngày trước từng yêu một người ở quê, vì chia tay đột ngột sợ cô ta sốc nên thỉnh thoảng anh vẫn hỏi thăm…
Tôi không tin, nếu anh không còn tình cảm thì đã không bao giờ nói những lời như thế, có phải anh lấy tôi chỉ vì điều kiện của tôi không… tôi phải làm sao đây?