Tôi và em yêu nhau hơn 1 năm trời, dù đó chưa phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải thời gian quá ngắn ngủi gì để tôi hiểu và yêu thương em.
Người yêu tôi quê ở tỉnh lẻ ra thành phố học tập, còn tôi nhà ở trung tâm thành phố này luôn. Dù em đã ở đây vài năm nhưng nhìn vẫn giản dị, mái tóc dài, đen, lúc nào cũng có nét chân phương, mộc mạc. Chính điều đó khiến tôi yêu và luôn muốn được ở bên che chở cho em.
Hoàn cảnh hai gia đình khác xa nhau, bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước còn bố mẹ em làm nông, lại thêm khoảng cách địa lý xa xôi nên có chút rào cản, tuy nhiên khi tôi đưa em về nhà chơi thì bố mẹ quý lắm, bởi em ngoan ngoãn, khéo léo, tháo vát.
Em ra trường, đi làm một thời gian thì chúng tôi tính chuyện cưới xin. Hai gia đình cũng đã đi lại hết, chúng tôi chỉ chờ ngày tháng đẹp là tổ chức. Hôm đó tôi sang phòng em chơi, lúc em đi chợ nấu nướng tôi nằm ở phòng ngủ. Cũng chưa bao giờ xem phòng em thế nào nên tôi có chút tò mò. Lúc mở ngăn kéo, tôi ngạc nhiên khi thấy có chiệc điện thoại cũ ở đó.
Bỏ ra xem, tôi đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, trong điện thoại đó chứa rất nhiều bức ảnh, toàn những tấm em ăn mặc hở hang, tóc tai làm kiểu nọ kiểu kia, và còn rất nhiều ảnh chụp trong sàn, bar, uống rượu. Tôi choáng váng nặng nề, vừa lúc đó em về, thấy tôi cầm điện thoại em lao vào giật vội, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa, hình tượng ngoan ngoãn của em sụp đổ hoàn toàn. Tôi găng lên hỏi, em nói đó là từ hồi năm 2, nhưng chả nói lên điều gì cả, em chỉ đi chơi với mấy người bạn cùng lớp, thế thôi.
Tôi giận lắm, chúng tôi yêu nhau hơn năm trời mà mới chỉ nắm tay và những cái ôm. Tôi trân trọng em đến thế mà sao em lại là người tôi không thể ngờ tới như vậy. Em bảo tôi đừng làm quá mọi chuyện lên vậy, chỉ là mấy bức ảnh có gì mà tôi phải sồn sồn lên. Tôi không biết nên nghĩ sao nữa, liệu em có ngoan ngoãn thật không, em cứ như thánh nữ trước mắt tôi, vậy mà quá khứ cũng từng huy hoàng đến thế…