Tôi quê ở Bắc Ninh, nhà nghèo, bố mẹ tôi thuần nông. Dưới tôi còn 2 em nữa, đều đang đi học. Lúc tôi đỗ đại học, bố mẹ nai lưng ra làm thuê, vay mướn đủ chỗ mới đủ cho tôi ăn học mấy năm.
Tôi yêu Lâm, anh lại là người Hà Nội, nhà không quá giàu nhưng cũng thuộc loại có của ăn của để. Nhà anh neo người, bố mất sớm, mẹ anh buôn bán, kinh doanh.
Cũng vì chênh lệch nhiều mà mẹ anh phản đối dữ lắm, nhưng anh quyết tâm nên mẹ anh mới nhún.
Tôi đi làm 1 năm thì cưới, có bầu nhưng do thể trạng yếu quá nên tôi ở nhà từ tháng thứ 5.
Mẹ chồng tôi cay nghiệt lắm, bình thường thì bà nói mát, nói mẻ, còn hôm nào đồng bóng lên, bà mắng cho té tát.
Mẹ chồng lúc nào cũng nói tôi ăn bám. Nghĩ nhiều khi thấy khổ lắm, nếu không phải bầu bí, sinh con cho anh thì tôi vẫn đi làm, lương vẫn đủ để tôi sinh sống.
Mỗi lần thấy tôi đi lại, ăn uống hay mua sắm mẹ chồng đều nói: “Cô có biết tôi nuôi con tốn thế nào không, nó học cao, giỏi giang như bây giờ cũng đều một tay tôi lo lắng. Lấy vợ về tưởng nhàn đi, sung sướng, ai ngờ lại nuôi báo cô”.
Tôi nghĩ mà rơi nước mắt vì tủi hổ. Nghĩ đến bố mẹ mình cũng nai lưng nuôi tôi nên người, mẹ chồng cứ làm như tôi sinh ra, hít khí trời mà lớn vậy, mẹ chồng nói khiến lòng tôi cứ rưng rức niềm đau.
Tôi thấy chán lắm, giờ tôi còn chưa sinh con bà đã thế, không biết lúc sinh con ra, thu chi nhiều hơn mẹ sẽ thế nào. Bà không thương tôi đã đành, sao không xót cháu. Chưa kể suốt ngày bà ra ngoài kể xấu tôi, nói tôi ăn hại, rằng nhà vô phúc mới lấy phải thứ như tôi…