Tôi và anh yêu nhau từ khi tôi học năm 4 đại học. Anh hơn tôi 3 tuổi, thời điểm đó anh đã đi làm. Chúng tôi đều là người ở quê, cũng đều phải đi thuê trọ.
Anh là mối tình đầu của tôi. Thật sự tôi là người khá khép kín, ngay cả trong chuyện yêu đương cũng rụt rè. Hơn nữa tôi là đứa khá bảo thủ trong chuyện quan hệ trước hôn nhân, chính vì thế dù anh có đôi lần đòi hỏi tôi vẫn kiếm cớ cự tuyệt. Tôi muốn giữ đến cuối cùng, hơn nữa tôi cũng sợ nếu no xôi chán chè rồi anh sẽ chán tôi.
Về phần anh, đòi hỏi mấy lần không được nên cũng thôi. Anh bảo thôi thì tôn trọng quyết định của tôi.
Yêu nhau từ đó đến khi tôi ra trường đi làm, chúng tôi vẫn hoàn toàn trong sáng. Cũng có lần tôi đến phòng anh ngủ lại, nhưng cũng chỉ ôm nhau ngủ “chay” mà thôi.
Tính đến thời điểm hiện tại, công việc của chúng tôi đều khá ổn, gia đình cũng đều đi lại cả. Bố mẹ thúc giục chúng tôi làm đám cưới. Hai đứa cũng gật đầu đồng ý, lên kế hoạch là ra tết.
Cách đây mấy ngày, tôi đến nhà anh chơi, trời mưa nên ngủ lại. Rõ ràng lúc ngủ thiếp đi là anh đã nằm cũng tôi, nhưng nửa đêm tỉnh dậy tôi chẳng thấy anh đâu. Ngó ra ngoài thấy anh ngủ gục bên máy tính. Tôi tưởng anh tranh thủ dậy làm việc, nhưng đến gần, thấy giấy vệ sinh vứt đầy dưới chân. Tôi tái mặt khi nghĩ đến chuyện anh “tự xử”. Màn hình máy tính tối sầm, tôi khẽ động vào chuột, màn hình sáng lên hình ảnh của một bộ phim nóng.
Vừa lúc ấy anh tỉnh giấc, thấy tôi anh thoáng chút giật mình. Tôi sợ quá nước mắt cứ thế chảy ra. Sau mấy giây bối rồi, anh gập máy tính vào và nói: “Em nhìn thấy rồi anh cũng chẳng giấu, đàn ông thằng nào cũng vậy, trừ khi yếu sinh lý. Yêu mấy năm mà em cứ giữ khư khư, anh đành phải thế này, anh là người chứ không là thánh”.
Mặc dù tôi biết, anh có nỗi khổ tâm của mình nhưng từ hôm đó tới giờ đầu óc tôi cứ ngập ngụa những thứ ghê tởm vô tình tôi nhìn thấy. Tôi phải làm thế nào bây giờ đây?