Mấy ngày nay, chị Hoàng Mai Thu, 32 tuổi, trở thành tâm điểm chú ý của chị em phụ nữ trên cộng đồng mạng với bài viết “Đàn bà dại mới ngại tiêu tiền chồng”. Câu chuyện bắt nguồn từ cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc của một người bạn thân thời trung học của chị.
Hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và khi biết tin chồng của cô bạn có tình nhân bên ngoài, hờ hững và thờ ơ với vợ, chị Thu cảm thấy bức xúc. Chị cũng muốn nhắn nhủ tới phái đẹp rằng, hãy biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, đừng chỉ sống cam chịu, lam lũ mà để quên đi mất chính mình.
Phụ nữ thế kỷ mới, phải mạnh mẽ, bản lĩnh và tự chủ về kinh tế. Tuy nhiên, cũng không được vì mải mê chăm sóc mình mà quên đi thiên chức cao cả của một người vợ, người mẹ. Bởi quan điểm đó, bà mẹ 8x xinh đẹp này luôn thu xếp mọi việc một cách khoa học, trở về nhà sau giờ làm, dành thời gian quan tâm tới chồng con.
Bà mẹ tuổi 32 tâm sự: “Phụ nữ, không cần quá thông minh, cũng không cần quá xinh đẹp. Nhưng đừng ỷ lại vào đồng lương của chồng, cũng đừng để mình già hơn chồng”.
Chỉ sau vài giờ đồng hồ đăng tải, bài viết đã có hàng ngàn lượt thích, bình luận và chia sẻ. Được sự đồng ý của chị Thu, chúng tôi xin đăng tải nội dung bài viết như sau:
Mình đúng là rảnh chuyện mà, việc của đứa bạn mà cứ thấy bức xúc, đau lòng như chính chuyện của mình. Nhưng chị em ạ, phụ nữ chúng mình, sinh ra đã khổ, tin ai quá nhiều, thương ai quá nhiều, khổ sở còn cùng cực hơn.
Bạn thân của mình, lấy chồng được 6 năm rồi. Hôm cưới nó, mình không đến được, thành ra lúc nào cũng áy náy, thi thoảng lại gọi điện cho nó hàn huyên chuyện chồng con. Trước đây, nó được mệnh danh là “hoa khôi thân thiện” của lớp, vì tính cách hiền lành, giản dị lại luôn quan tâm tới tất cả mọi người.
Nó là đứa duy nhất mà suốt 3 năm trung học, chưa từng xích mích với một ai. Khổ nỗi nó bị bệnh tim, nên không chịu được những tác động mạnh, cũng không chịu được áp lực công việc. Thành ra, nó không xin đi làm, mà thay mẹ chồng lo liệu việc nhà, nuôi con dạy cái.
Về nhà chồng, việc to việc nhỏ gì cũng đến tay, thậm chí bà dì chồng nhập viện nó cũng là người cơm cháo hầu hạ. Nhiều lúc cứ bảo nó: “Mày việc gì phải khổ thế, lấy chồng chứ có phải đi làm ô-sin kiếm tiền đâu!”. Nó liền xua tay: “Tao chẳng làm ra tiền, biết điều một chút thì có làm sao. Quan trọng là hai vợ chồng hạnh phúc, thế thôi!”.
Ừ, hóa ra hạnh phúc mà nó nói là đây. 6 năm lấy chồng, muốn mua cái áo mới cũng đắn đo, sợ tốn tiền của chồng, sợ mẹ chồng mắng là đua đòi, không thương chồng, không biết vun vén cho gia đình. Hàng ngày đi chợ, mua mớ rau muống cũng ghi vào sổ, cứ 2 tuần lại báo cáo tổng thu chi với chồng, trăm khoản không sót khoản nào. Tháng nào con gái phải mua thêm sữa ngoài, là nó chắt bóp ăn uống dè xẻn.
Ai đời 6 mùa đông rồi vẫn mặc lại cái áo khoác ấy, lúc nào hỏi cũng cười xuề xòa: “Cần gì đẹp, ấm là được. Mà chồng tao ghen lắm, điệu đà tý lại sợ có anh nào theo đến tận nhà. Cái áo này nhìn thế mà mặc thích lắm. Hoang phí mua mấy cái đôi ba triệu như mày, nhìn xem, được vài bữa là bung bét hết!”.
Thương chồng, tiết kiệm từng chút cho gia đình, ai chẳng trân trọng điều đó. Nhưng cuộc sống như thế còn ý nghĩa gì nữa, ngày nào cũng quần quật lam lũ, thà đi làm ngoài còn hơn, cuối cùng để nhận lại những gì?
Nếu ông chồng thương vợ, biết vợ vất vả mà cảm tạ rồi chiều chuộng vợ thì không nói. Ai đời đây lại đi biệt cả tuần không về. Vợ hỏi thì nổi điên lên, “Đi kiếm tiền chứ đi đâu. Không đi thì chết đói cả lũ!”. Nghe chồng nói thế nó lại càng xót xa. Nhiều đêm chồng về muộn, nó vẫn thức, đèn bật sáng, cơm vẫn để đầy đủ cả rau củ, lục đục 1 2 giờ lọ mọ hâm nóng cho chồng. Thấy chồng hờ hững, lạnh nhạt vô cớ, hễ cứ thấy điện thoại là ra khỏi nhà, nó bèn sinh nghi.
5 ngày ôm con làm “cái đuôi” của chồng, lén lút bắt xe ôm theo sau cùng sự ngờ vực đau đáu trong lòng. 5 lần nhìn chồng vào nhà hàng nó từng mơ ước được ăn trong đấy, một bữa ở đây bằng 2 tuần nó bếp núc ở nhà. 2 lần nhìn chồng vào khách sạn cùng cô gái lạ mặt ấy, ôm con khóc cạn nước mắt, nỗi chua xót như bình dấm lên men, ứa nghẹn trong cổ họng.
Mọi chuyện vỡ lẽ ra, nó nhận thêm về cả ngàn đau đớn khác. 4 tháng cặp kè cô ta, chồng cho đi gần 80 triệu tiền mua sắm, tiền nhà, tiền làm đẹp. Vợ thì chẳng biết đến mỹ phẩm đắt tiền là gì, móng tay, móng chân chẳng sơn màu, bồ thì mặc một cái váy bằng nửa tháng tiền ăn của vợ.
Đứa bạn mình không làm ra tiền, mình thấy chua xót một, chứ nhiều chị em nai lưng ra kiếm tiền, năng nhặt chặt bị cả thanh xuân, cuối cùng vẫn bị chồng chà đạp, mình thấy thương thay mười phần. Đàn bà dại mới ngại tiêu tiền chồng, nhưng đừng là đàn bà dại, cũng đừng là kẻ đàn bà ỉ lại với tiền lương của chồng. Tự lập về kinh tế để mà hạnh phúc.
Đàn ông ai chẳng thích vợ tươi, vợ đẹp. Chăm ngoan không bằng trẻ trung, xinh xắn. Chị em chúng mình, hàng ngày hãy kiểm soát chồng bằng sự quan tâm vừa đủ, khéo léo và tỉnh táo.
Mình 32 tuổi rồi, nhưng mỗi ngày đều dành 4 tiếng tập gym, chơi thể thao, chăm sóc da dẻ, tóc tai… Chẳng phải bỏ bê, lười nhác việc nhà hay con cái đâu, nhưng tự mình thấy điều đó là cần thiết chị em ạ, ít nhất là để chồng hãnh diện mỗi khi dắt tay mình đi ăn cùng đám bạn”.
Ngẫm một chút, chẳng riêng gì câu chuyện của chị Thu chia sẻ. Ngày nay, không thiếu những người phụ nữ lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm lo lắng, vun vén cho chồng con mà quên bẵng đi việc phải tự chăm sóc cho mình.
Chẳng phải ngẫu nhiên người ta nói: “Nếu bạn không tự yêu mình trước, thì ai có thể yêu thương được bạn”. Nhiều người cho rằng điều này thật “lý thuyết”, sách vở. Chẳng phải nếu tận tâm yêu thương một người, dành tất cả cho người đó thì họ sẽ cảm động và yêu thương bạn nhiều hơn hay sao? Bạn nhầm, bạn cứ mải mê hi sinh và không bao giờ đòi hỏi lại một chút gì, lâu dần đàn ông sẽ cảm thấy đó là trách nhiệm, nghĩa vụ mà bạn phải làm.
Bạn cũng sống, cũng làm việc, cũng trải qua bao thăng trầm để thành công như hôm nay thì hà cớ chi bạn phải hi sinh tất cả vì một người đàn ông, để từ bỏ hết ước mơ, để tàn nhẫn bán đi chính mình mà mua thứ hi vọng mong manh về hạnh phúc trong tương lai
Người ta thường bảo đàn bà là phải biết sống vì chồng, vì con, phải biết học nấu ăn, phải biết dọn dẹp, phải biết chăm con, phải biết vun vén gia đình… Và “phải biết” hàng nghìn thứ khác.. và dù bạn có biết 998/1000 hay 999/1000 những điều đó thì xã hội kia cũng cho rằng ban thiếu xót, một thiếu xót trầm trọng trong những cái “phải biết” đó. Và tôi chắc chả ai hoàn hảo mà biết hết những cái “phải” đó cả.
Nên nhớ, bạn không dành cả đời sống để “hi sinh” và để “được tôn vinh”… mà bạn sống để bạn hạnh phúc.. bạn đã mất cả mấy chục năm tuổi trẻ để kiếm tìm nó và vô tình từ bỏ chỉ vì lạc lối, vì gia đình, vì xã hội “xô đẩy”? Hi sinh nghĩa là máu và nước mắt của chính bạn… Đừng bán rẻ nó như vậy.