Tôi và anh là bạn thanh mai trúc mã, nhà hai đứa cách nhau không xa, bố mẹ lại là bạn bè nên ngay từ nhỏ đã quen biết, lớn lên cùng nhau. Anh hơn tôi 2 tuổi, luôn bảo vệ che chở và đối xử với tôi rất tốt.
Tôi thích anh từ ngày bắt đầu mới lớn, nhưng anh không thích tôi, đơn thuần chỉ coi tôi như một cô em gái. Mặc dù gia đình thì vun vén cho hai đứa, từ lâu đã mặc định chỉ chờ chúng tôi lớn lên là làm đám cưới. Tôi đến nhà anh suốt, bố mẹ anh rất yêu quý.
Tôi vào đại học, còn anh học năm thứ 3 là lần đầu tiên tôi chủ động bạy bỏ tình cảm với tôi. Nhưng anh chỉ cười bảo tôi còn nhỏ, lo học đi, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Cứ như thế dùng dằng mãi cho đến khi tôi gần học xong, anh đã đi làm thì tôi phát hiện anh có người yêu trong một lần đến cơ quan định tìm gặp anh. Đó cũng là lần anh chủ động giới thiệu người phụ nữ đó với tôi. Tôi ghen tuông, uất hận và cảm thấy ghét chị ta kinh khủng.
Tôi tìm hiểu, biết chị ta quê ở miền núi xa xôi, nhà làm nông, nói chung với hoàn cảnh gia đình ấy, tôi biết rõ bố mẹ anh sẽ phản đối vì không môn đăng hộ đối. Tôi đến nhà anh, nói chuyện nọ chuyện kia, kích bác để mẹ anh ra mặt phản đối, dù trước mặt anh vẫn tỏ ra vui vẻ.
Sau đó tôi ra trường, đi làm 1 năm cũng là thời điểm anh đưa chị ta về nhà xin cưới. Tất nhiên mẹ anh phản đối quyết liệt, bởi lúc đó bà luôn coi tôi là dâu con. Nghe bảo, bà còn hắt cả cốc nước vào mặt chị ta và đuổi thẳng ra khỏi nhà. Mới đầu, anh và chị ta cũng quyết tâm lắm, nhưng tôi xúi giục, lại hay tỏ ra đáng thương nên mẹ anh một lòng một dạ bênh vực. Cuối cùng, bà giả ốm, tuyệt thực ép anh phải chia tay chị ta và cưới tôi làm vợ.
Cuối cùng, vì quá nhiều sức ép, hai người đó chia tay. Tôi vui như mở cờ trong bụng, bao nhiêu năm nay, tôi đợi có ngày này. Anh đồng ý cưới tôi, dù suốt hôm đám cưới, tôi thấy anh không hé răng cười lấy một lần.
Đêm tân hôn, anh tắm xong quay lưng vào phía tôi và ngủ. Tôi rụt rè đưa tay chạm vào lưng anh thì anh hất văng ra cáu kỉnh: “Tránh ra, để yên cho tôi ngủ”. Tôi òa khóc, làm ầm ầm lên. Anh vùng dậy, mắt đỏ sọng lên, nhìn tôi gằn từng chữ: “Cô đừng tưởng tôi không biết cô bày trò, tôi không yêu cô, cả đời không yêu”.
Anh nói xong đạp cửa bỏ ra ngoài. Tôi sững sờ, khóc không thành tiếng. Bỗng dưng thấy đau đớn và ân hận kinh khủng. Tôi đã làm gì cuộc đời của mình thế này, ép một người không yêu mình phải cưới, để rồi phải chịu cảnh lạnh lẽo ngay đêm động phòng… Tôi phải làm sao bây giờ đây?