Vợ chồng tôi cưới nhau được 7 năm, có với nhau 2 mặt con. Cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Hai đứa đều đi làm, kinh tế có, nhà cửa, xe cộ cũng đủ đầy cả rồi. Chồng tôi lại là người tốt, anh rất thương tôi, yêu vợ con, lại tâm lý lắm.
Thực ra nói thì đơn giản, nhưng ngày trước lúc mới yêu nhau, hai chúng tôi cũng vất vả nhiều, chẳng có gì trong tay, tôi chỉ là giáo viên mầm non, còn chồng ngoài công việc chính lương 3 cọc 3 đồng còn đi dạy thuê tiếng Anh ở trung tâm. Lúc đó, tôi yêu anh, tin tưởng ở anh, dù khó khăn nhưng tôi luôn cảm thấy anh nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.
Gần 30 tuổi hai đứa mới cưới nhau, lúc này anh đã có công ty riêng, làm ăn rất tốt.
Trong số những người bạn tôi chơi thân, có Phương là thân thiết với tôi nhất. Phương rất xinh, ở chung với tôi mấy năm đại học, tất nhiên cũng thân thiết với chồng tôi nữa. Lúc chúng tôi tốt nghiệp, Phương đi nước ngoài học vài năm, sau đó mới về nước.
Tôi vốn không phải là người hay ghen tuông hay thích quản thúc chồng, vì thế đối với anh tôi một lòng tin tưởng. Nhưng trò đời, đúng là không ai học được chữ ngờ, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện một ngày lại bắt sống chồng đi ra từ nhà nghỉ với bạn thân.
Hôm đó tôi đi làm về sớm, trông xa xa thấy dáng chồng thất thểu đi ra từ nhà nghỉ, tôi sững sờ, vừa phi xe đến thì thấy Phương ở phía sau. 3 người đối mặt với nhau, tôi run rẩy đứng không vững, chồng ấp úng, anh vội vã thanh minh… Tôi tát cho Phương một cái, Phương không phản kháng, không nói một câu nào.
Tôi về nhà, trong lòng trào dâng lên nỗi đau đớn uất hận, viết đơn ly hôn mà nước mắt rơi nhòe nhoẹt, tôi ép anh ký, chồng quỳ gục xuống cầu xin. Anh nói là do Phương xin anh một đứa con, rồi cô ấy sẽ chuyển vào Nam định cư. Tôi nghĩ về lời Phương nói, cô ấy bảo sẽ kiếm một đứa con rồi sống độc thân chứ không bao giờ kết hôn. Tôi sững sờ, không ngờ người cô ấy chọn lại là chồng tôi. Tôi đau đớn lắm, phải làm sao bây giờ đây?