Vợ chồng tôi kết hôn hơn 1 năm, mới sinh con được hơn 3 tháng. Tôi làm trong công ty xuất nhập khẩu, chính vì thế hay phải đi công tác, trong nước, ngoài nước đều hay phải đi.
Lúc vợ mới sinh con hơn 1 tháng thì tôi phải đi công tác Sài Gòn 3 tuần, nhà neo người, mẹ tôi vẫn đang công tác nên tôi buộc phải về quê đón mẹ vợ lên chăm con. Nhiều lúc nghĩ cũng thương vợ lắm, nhưng công việc như thế đành phải chấp nhận. Chưa kể tôi không đi làm thì cũng không có tiền, bởi vợ tôi đã nghỉ ở nhà từ lúc mang bầu tháng thứ 6 do sức khỏe yếu.
Vợ sinh non, hơn 8 tháng đã sinh rồi nên con yếu lắm. Lúc ấy con tôi được có 2 cân rưỡi. Tôi cũng chăm vợ lắm, mua đồ ăn đồ uống về bồi bổ, may mắn con cũng khỏe mạnh, phỉnh hơn nhiều.
Tin tưởng có bà ngoại chăm nên tôi thấy thoải mái hơn. Đàn ông đúng là cũng vô tâm vô tứ. Cho đến một hôm, lúc tôi tỉnh giấc nửa đêm vì con khóc, thấy vợ loay hoay phá sữa ngoài vào bình rồi cho con bú, sau đó quay đi vắt sữa đổ đi. Thấy cảnh đấy, tôi vùng dậy tóm chặt tay vợ, gằn giọng: “Sao cô không cho con bú lại vắt đổ đi. Cô giỏi nhỉ, thế mà tôi không biết, cô sợ hỏng ngực, mất dáng à”. Vợ cãi lại, tôi bực quá tát cho cô ấy một cái rõ đau. Đêm ấy tôi thấy vợ ấm ức khóc, nhưng tôi thì kệ vì bực quá.
Mấy hôm sau tìm đồ, tôi lục tủ thì phát hiện một đống vỏ thuốc giấu dưới đáy tủ. Băn khoăn không biết thuốc của ai, tôi mang ra hỏi vợ. Cô ấy bảo là thuốc của vợ, cô ấy bị bệnh nên phải uống thuốc, vì thế mới không cho con bú được. Cô ấy tức sữa, đau không chịu được nên buộc phải vắt đổ đi.
Tôi nghe vợ nói mới thấy xót xa vô cùng, hỏi thì vợ nói không dám nói với tôi cô ấy bị bệnh, sợ tôi lo. Hơn nữa nghĩ cũng thương con, còn bé quá mà đã phải cai sữa mẹ. Tôi ân hận quá, tôi chưa kịp nghe vợ nói mà đã đánh vợ rồi.