Vợ chồng tôi cưới nhau được 2 năm, có một con trai 6 tháng tuổi. Ngày trước khi chưa lấy nhau, cô ấy là công nhân nhưng không trực tiếp lao động mà được làm quản lý, công việc không vất vả, lương tháng cũng gần chục triệu đồng.
Thế nhưng khi cưới xong vì không có ai chăm con nên vợ phải bỏ việc ở nhà. Nhà tôi neo người, bố mất sớm, tôi lại là con một, chỉ còn mẹ, nhưng mẹ tôi già rồi nên sức khỏe cũng không tốt.
Tôi là dân công trình, tuy công việc hơi vất vả nhưng thu nhập cũng ổn, nói chung đủ lo lắng cho vợ con, gia đình.
Tôi rất yêu vợ, cô ấy cũng là người dịu dàng, hiền thảo, trước giờ chưa từng khiến tôi phật ý hay phải nghĩ ngợi gì. Nhưng thú thực, tôi là đàn ông, cũng chỉ biết được phần nào, chứ không thể nào hiểu hết những mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu, hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mẹ cay nghiệt gì với vợ. Vậy mà một lần tình cờ, tôi về giữa buổi mới phát hiện ra những việc mà bấy lâu nay vợ tôi vẫn phải chịu đựng.
Hôm ấy tôi đi công trình về, lúc đấy cũng gần hết chiều nên tôi không về công ty mà về nhà luôn. Vừa về đến đầu ngõ đã nghe tiếng mẹ tôi xa xả:
– Con Linh đâu, mày làm cái gì mà cả ngày cứ trên phòng thế. Lười như hủi, đã ăn bám chồng thì phải chịu khó mà làm việc nhà chứ.
– Con đang cho cu Bin ngủ, lát con xuống ngay đây mẹ ạ – Tiếng vợ tôi đáp.
– Chả biết con ngủ hay mẹ ngủ, đúng là cục nợ.
Tôi thấy tiếng mẹ cằn nhằn, đây nghiến. Thật sự lúc đó tôi thấy hơi choáng rồi nhưng đành giả vờ không nghe thấy gì, mà cứ thản nhiên vào nhà.
Vừa lúc đấy thấy vợ xuống, mẹ tôi đon đả: “Nay thằng Đạt về sớm, con xem đi chợ nấu cơm chiều, có gì ngon ngon thì mua nhé”. Thái độ của mẹ khác hẳn vừa nãy.
Tôi vờ đi lên tầng, nhưng được nửa đường tôi dừng lại, nghe mẹ và vợ nói chuyện bên dưới:
– Cô mà mách lẻo với thằng Đạt cái gì thì cô chết với tôi đấy.
– Con không dám đâu mẹ, chuyện cũng không có gì mà…
– Liệu mà giữ mồm giữ miệng, tôi nói cho mà biết, mẹ nó thì chỉ có một, vợ không người này thì người khác, cô đừng có nghĩ chuyện mách nó nọ kia.
Nghe đến câu đó, tôi thực sự không dám tin vào tai mình. Hóa ra bấy lâu nay mẹ tôi lại đối xử với vợ tàn nhẫn như thế. Cô ấy chịu ấm ức mà không thể nói ra.
Giờ thì tôi mới hiểu lý do vì sao, đêm nào vợ ngủ cũng sụt sùi. Tôi hỏi thì cô ấy bảo ngủ mơ nên khóc, thấy gối cô ấy đêm nào cũng ướt sũng. Tôi xót xa vô cùng.
Đêm đó, tôi hỏi vợ có mệt mỏi hay ấm ức ở đâu không, cứ nói với tôi. Vợ bảo không sao, cô ấy khỏe, chăm con rất vui, mẹ cũng rất tốt, cuộc sống thoải mái. Tôi cứ lo làm ăn, không phải nghĩ ngợi gì.
Nghe vợ nói, tôi thấy thương vợ quá. Bấy lâu nay cô ấy không nói được với ai, lại ở nhà suốt ngày nghe mẹ tôi mắng mỏ. Giờ tôi phải làm gì đây, tôi cũng không thể thẳng thắn nói ra vì sợ mẹ tôi tổn thương, dù sao cũng vì mẹ xót tôi.