Tôi và anh đến với nhau qua giới thiệu của bạn bè, lúc đó cả hai đều đã ngấp nghé 30 tuổi. Thú thực, tôi không thích trò mai mối này lắm, vì nể nang bạn mà đi thôi nhưng gặp anh không ngờ lại có tình cảm, rồi hai đứa nhanh chóng yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Yêu nhau gần 1 năm, chúng tôi bàn đến chuyện cưới xin, phần vì tuổi tác không còn trẻ, tôi cũng muốn mau chóng lấy nhau, sinh con, ổn định cuộc sống. Phần vì gia đình hai bên ưng lắm, cũng thúc giục rồi.
Thế nhưng lấy nhau về, tôi có nhiều điều vỡ mộng. Chồng tốt nhưng anh khô khan lắm, chẳng hiểu vợ nghĩ gì, ngày yêu nhau thì còn đỡ, cưới xong tôi cứ cảm tưởng anh đối với tôi như trách nhiệm.
Cuộc sống nhàm chán kéo dài cho đến khi tôi sinh con, đi làm lại. Người ta nói gái một con trông mòn con mắt thực chẳng sai. Tôi vốn có chút nhan sắc, giờ nhìn lại mặn mà nên ai cũng phải để ý. Trong công ty, có một anh thích tôi lắm, những cử chỉ ân cần của anh làm tôi say nắng. Thú thực, tôi và anh có qua lại hẹn hò một thời gian nhưng chưa đi quá giới hạn, cũng chỉ dừng lại ở ôm hôn thế thôi. Được một thời gian, tôi tự thấy không ổn nên dứt ra. Sau đó anh cũng chuyển công tác, chúng tôi không liên lạc gì.
Mọi chuyện trôi qua, tôi bù lại những giây phút lạc lòng bằng cách chiều chồng, thương con hơn… Thế rồi, một thời gian dài sau đó, khi tôi đã quên đi hoàn toàn thì phát hiện ra chồng có bồ.
Tôi ghen tuông, rình bắt quả tang anh và cô ả trong nhà nghỉ, tôi lao vào cào cấu, khóc lóc, chồng can mãi không được, anh lôi mạnh tôi ra, lấy trong ví ra một xấp ảnh rồi ném xuống giường, tôi nhìn xuống, kinh hãi nhận ra đó là ảnh chụp tôi và nhân tình ngày trước đang hẹn hò.
Anh nhìn tôi chua chát, còn tôi thì lắp bắp không nói nổi câu gì. Chồng bảo, tôi chẳng có tư cách gì mà ghen tuông cả. Tôi không ngờ, chuyện tôi say nắng năm xưa, chồng biết nhưng chẳng nói ra. Anh âm thầm trả thù tôi bằng cách y như thế.
Tối về nhà, cả hai không nói năng với nhau câu nào. Anh đưa cho tôi đơn ly hôn đã có chữ ký rồi. Anh nói cô gái kia đã có bầu, anh phải có trách nhiệm, vợ chồng không còn tình cảm cũng không nên gượng ép nhau làm gì nữa. Tôi ký đơn, run rẩy đến mức không cầm nổi bút. Thật không ngờ, cuộc hôn nhân của chúng tôi lại kết thúc đơn giản vậy. Tôi hoang mang lắm, quãng thời gian sau này tôi biết sống làm sao?