Tôi mới kết hôn được 1 năm, chưa sinh con, chồng hơn tôi 5 tuổi. Tôi là giáo viên còn anh là nhân viên ngân hàng, kinh tế ổn, có nhà, có xe… trong mắt mọi người, tôi và anh là cặp vợ chồng chuẩn mực mà bất cứ ai cũng mơ ước.
Thế nhưng, có một điều mà tôi không biết nói với ai, không biết chia sẻ cùng ai… Chồng tôi mắc chứng bạo dâm. Hai đứa yêu nhau gần 1 năm trời, anh không bao giờ đòi hỏi, anh nói muốn giữ cho tôi, tôi tin thế, cho đến đêm tân hôn, khi anh lao vào tôi như con thú đói mồi.
Anh xé toạc từng mảnh áo và hùng hục đi vào tôi thì tôi biết anh không bình thường. Sau đêm hôm ấy và nhiều đêm sau nữa, đêm nào tôi cũng phải chịu đựng những trò yêu đương quái đản của anh.
Có lúc anh trói chân tay tôi, có lúc treo ngược tay tôi lên xà… anh luôn làm tôi đau đớn, mà hình như tôi càng đau đớn anh càng thỏa mãn. Tôi sợ nhất mỗi lần yêu, anh đều cắn mạnh vào ngực tôi, nhìn khuôn ngực bầm dập, tôi vừa đau đớn, vừa ám ảnh.
Tôi từng nghĩ đến ly hôn, nhưng ngoài lúc đó ra thì anh quá tốt, tôi lại mềm lòng. Nhưng cưới nhau hơn 1 năm, anh vẫn chưa muốn có con, anh nói muốn vợ chồng có thêm thời gian cho nhau nhưng tôi thừa hiểu là do anh sợ tôi có bầu thì chuyện ấy sẽ phải kiêng khem.
Tôi sợ lắm, mỗi lần đi đâu thoát được chồng là tôi mừng, còn ngày đèn đỏ có khi anh cũng chẳng tha. Tôi phải làm sao bây giờ đây?