Yêu nhau hơn 3 năm trời, trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau. Tôi quê ở xa, còn anh là người Hà Nội, anh là con một, lại là trưởng họ. Bố mẹ anh đều đang công tác, nhà anh rất cơ bản. Cũng chính vì điều này mà thành rào cản của chúng tôi. Vì mẹ anh chê chúng tôi không môn đăn hộ đối.
Phải khó khăn lắm mới cưới được nhau, những tưởng cuộc sống thế là yên ổn, ai ngờ đâu, tôi về nhà anh hơn 1 năm mà chẳng có bầu bí gì. Đi khám thì kết quả bình thường, nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không có dấu hiệu gì. Tôi không dám nói chồng đi khám, vì thấy anh khỏe mạnh, bình thường, chuyện chăn gối cũng vô cùng hòa hợp.
Mẹ chồng vốn đã định kiến với tôi nay càng trở nên khó khăn, ghét bỏ. Có lần tôi nghe được cuộc nói chuyện của mẹ với anh. Bà nói, trên đời này thiếu gì đàn bà, tiếc gì cái của: “Cây độc không trái, gái độc không con”. Tôi thấy anh lặng im chẳng nói gì thì trong lòng đau như cắt.
Thêm một năm nữa trôi qua trong mệt mỏi, chán nản và đầy sóng gió. Chồng tôi thì vẫn rất tốt, vẫn quan tâm chân thành, chu đáo. Có điều tôi thấy rất lạ, anh không tỏ ra có vẻ gì sốt ruột trong chuyện con cái cả, cứ bình chân như vại. Mẹ chồng thì gần như chẳng buồn nhìn mặt tôi, cứ thấy bóng tôi là bà đay đả chuyện ly hôn nọ kia.
Thế rồi, thời điểm tôi chán chường nhất thì vô tình gặp lại Vương, một người bạn cũ. Nói thật sự thì Vương là người tôi yêu thương đầu tiên, nhưng hai đứa chẳng đứa nào nói ra nên tình cảm cũng cứ thế trôi đi.
Gặp lại Vương lần này, trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc, anh cũng chưa lấy vợ. Thế rồi chẳng bao lâu, tôi đã ngã vào anh. Tôi không phủ nhận mình còn yêu chồng, nhưng sự mệt mỏi bao năm tháng qua khiến tôi uể oải và chán nản lắm.
Khoảng hơn 3 tháng sau, tôi thấy trong người khác lạ, cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là sợ, mà chỉ thèm ngủ, người cứ rã rượi. Mua que về thử, tôi giật thót khi thấy hai vạch đỏ sẫm. Trong lòng tôi hoang mang cực độ, rút cuộc là con của ai.
Mất mấy ngày suy nghĩ, tôi quyết định nới với chồng. Lạ cái tôi thấy anh trầm ngâm, cười nhưng nhìn cứ có gì lo nghĩ. Suốt gần tuần trời, anh cứ chẳng nói chẳng rằng, lầm lầm lì lì. Cho đến tối hôm đó, tôi hỏi rút cuộc anh muốn thế nào, chồng lặng thinh một lúc rồi run run hỏi: “Vợ à, cái thai trong bụng em là của ai?”
Tôi điếng người, chồng thú nhận, anh biết anh không có khả năng làm bố lâu rồi. Nhưng vì sợ tôi bỏ nên cứ không nói, anh xin lỗi tôi, bảo vì anh ích kỷ mà tôi chịu khổ… Tôi đứng chết trân, khóc đến quỵ cả gối. Không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.
Chồng nói anh chấp nhận mọi thứ, che giấu gia đình, sẽ yêu thương mẹ con tôi hết lòng, miễn sao từ giờ tôi một lòng một dạ, không tơ vương bên ngoài nữa.
Tôi càng nghĩ càng buồn, rút cuộc việc tôi có bầu là hạnh phúc hay oan nghiệt đây?