Vợ tôi là một người phụ nữ truyền thống, rất nhân hậu và đảm đang. Tôi là mối tình đầu của cô ấy. Vợ rất yêu tôi, tôi biết điều đó và tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều.
Chúng tôi cưới nhau đã 8 năm 3 tháng, có hai con nếp tẻ đủ cả. Bố mẹ tôi yêu thương vợ và xem cô ấy như con đẻ của mình. Tất cả mọi người hai bên nội ngoại không ai có thể chê trách cô ấy một lời nào vì vợ tôi rất chu đáo.
Mọi chuyện trôi qua êm đêm như thế cho đến năm thứ 8 lúc này tôi bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ trẻ cùng công ty. Tôi chính thức cặp bồ bên ngoài và giấu giếm rất giỏi. Vợ không hề hay biết việc làm sai trái của tôi. Cô ấy ngày ngày vẫn chăm chỉ đi làm cung phụng nhà chồng, chăm con chăm chồng chưa 1 lời oán thán.
Rồi đêm định mệnh ấy đã tới. Hôm đó, tôi và cô bồ trẻ nổi hứng vào nhà nghỉ để “đổi gió”. Tôi hồn nhiên ôm người tình bé nhỏ đi vào nhà nghỉ mà không hề hay biết vợ đang đứng trước mặt. Cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt căm hờn tột độ. Hai hàng nước mắt của vợ cứ trào ra mà không kìm được. Bỗng cô ấy quay mặt đi và chạy thật nhanh. Tôi bỏ mặc cô bồ và chạy theo vợ nhưng không kịp. Khi vợ băng qua đường, chiếc xe tải từ đâu lao tởi đã hất văng cô ấy ngay trước mặt tôi. Tôi vô cùng hoảng loạn, chạy lại đỡ vợ dậy… Trời ơi… một vũng máu chảy ra từ đầu vợ. Tôi cuống cuồng gào tên cô ấy nhưng vợ đã không tỉnh nữa. Cô ấy đã ra đi mãi mãi ngay trước mặt tôi… vì lỗi lầm của chính tôi…
Trong ngày đưa tang vợ… Tôi không dám nhìn thẳng vào ảnh mắt của cô ấy trong di ảnh. Tôi sợ, tôi ân hận, tôi ghê tởm chính bản thân mình. Nhìn hai đứa con thơ tôi lại không cầm nổi nước mắt. Tôi khóc òa như đứa trẻ. Tôi thương vợ, thương con và hận chính bản thân mình. Sống hết cuộc đời này tôi vẫn không thể tự tha thứ cho mình được.