Vợ chồng tôi cưới nhau 6 năm, có một con trai gần 5 tuổi. Trước đây khi còn độc thân, tôi cũng rất xinh đẹp, anh phải trồng cây si, theo đuổi tôi rất lâu mới khiến tôi cảm động. Thời gian đó xung quanh tôi có rất nhiều người theo đuổi, thấy anh chân thành, đàng hoàng nên tôi chọn anh.
Phải nói thời gian đầu anh rất chiều chuộng, ngay cả khi cưới nhau về tôi vẫn thấy mình sướng như bà hoàng vậy.
Hằng ngày hai vợ chồng đi làm từ sáng, tối về cùng nấu ăn, dọn nha, cuộc sống vô cùng chí thú. Cưới hơn năm thì tôi sinh con, ở nhà lo nội trợ, chăm con thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Tôi thừa nhận một phần cũng là do tôi để mình xuề xòa quá. Tôi vứt hết những bộ đồ cũ, thay vào đó là những bộ quần áo ngủ rộng thùng thình đề “cho tiện”, rồi con bú mớm, áo váy gì thì cũng mốc hết. Tôi cảm thấy quỹ thời gian của mình eo hẹp kinh khủng, chẳng có lúc nào rảnh rang để lo cho bản thân mình nữa, chưa kể tôi còn béo ra, không thể nảo kiểm soát được cân nặng.
Đến năm con 2 tuổi, tôi muốn gửi trẻ đi làm lại nhưng con hay ốm quá, cứ đi lớp ngày nào tối về sốt ngày đấy, còn bị co giật nên tôi sợ, đành ở nhà thêm 1 năm. Cũng khoảng thời gian này, tình cảm vợ chồng không được tốt, anh hay cáu gắt, không quan tâm vợ như trước nữa.
Chồng được tăng chức, lương thưởng anh cao hơn nhưng đồng nghĩa với việc anh cứ đi ngày đêm. Khi còn đi lớp được, tôi nói muốn đi xin việc nhưng chồng càn, anh bảo tôi ở nhà nội trợ đi, anh lo được. Sai lầm lớn nhất của tôi là đồng ý.
Năm con 4 tuổi, tức là khi vợ chồng tôi cưới được hơn 5 năm thì tôi phát hiện anh có bồ, tìm hiểu thì biết cô ta cũng chỉ là loại gái làng chơi vơ vẩn thôi. Thú thật, buồn và giận chồng ghê gớm nhưng lúc đó trong đầu chỉ nghĩ sao kéo được chồng về, vì còn con còn cái.
Nhưng cuối cùng, chồng chứng nào tật nấy, anh chán vợ, chẳng buồn về nhà, có may chỉ về ngó con một lúc rồi đi. Vợ chồng cãi cọ nhau liên miên, anh đánh tôi nhiều lần.
Cuối cùng không chịu nổi, tôi đệ đơn ly hôn, nhưng vì không có công việc nên chẳng dám nhận nuôi con, vì nhà tôi cũng không có điều kiện, tôi sợ làm khổ thằng bé. Vợ chồng chia tay nhưng vẫn ở chung nhà, vì nghĩ con nhỏ nên thương, con lại rịt hơi mẹ.
Thế nhưng, chia tay xong, chồng lại thường xuyên đòi hỏi chuyện đó. Cứ đêm là sang gõ cửa phòng bắt tôi ra gặp, tôi không mở cửa thì anh làm ồn, con không ngủ được. Tôi cự tuyệt thì anh nói sẽ đuổi tôi đi, không cho gặp con nữa. Thật sự lúc đấy chẳng còn tình cảm nữa, chỉ thấy chán ghét thôi nên cảm thấy khó chịu kinh khủng. Nhưng chuyện này cứ kéo dài mãi khiến tôi mệt mỏi kinh khủng. Giờ tôi nên làm gì đây?