Tôi có vợ, một con gái lên 5 tuổi, hiện tại vợ đang có bầu bé thứ 2 được hơn 3 tháng. Gia đình chúng tôi rất đầm ấm, hạnh phúc, tôi yêu thương vợ thật lòng, cô ấy cũng nhất mực tin yêu tôi. Chúng tôi từng có quãng thời gian yêu nhau lâu và cả hai cũng là mối tình đầu của nhau.
Thế nhưng, có một bí mật bao nhiêu năm nay tôi vẫn che giấu vợ, đó cũng chính là lý do vì sao tôi luôn cố gắng thật tốt để bù đắp lại cho cô ấy.
Cách đây 6 năm, khi ấy tôi đang đầu quân cho một công ty xây dựng. Công ty có công trình ở một huyện miền núi, tôi phải theo 2 tháng. Cũng trong thời gian đó, tôi quen với Ngân. Ngân là giáo viên mầm non, ít tuổi hơn tôi, trẻ măng và trong sáng. Tôi không phủ nhận mình thích Ngân, say nắng cô ấy. Đàn ông thì dễ buông lời ong ve lắm, tôi tán tỉnh cô ấy, Ngân tin tôi, trao cho tôi cái ngàn vàng và tin rằng tôi sẽ lấy cô ấy.
Lúc Ngân báo tin có thai 3 tuần cũng là lúc tôi kết thúc dự án trên này. Không phủ nhận tôi yêu và thấy có lỗi với cô ấy, nhưng tôi là người đã có người yêu, chúng tôi đã có hôn ước, gia đình đã đi lại hết rồi, tôi không còn cách nào khác. Thế là tôi chạy trốn sau khi để lại cho cô ấy 3 triệu để “tự giải quyết”.
Tôi biết Ngân sẽ tìm tôi nên về cái là chuyển công tác ngay, dứt bỏ hoàn toàn mối quan hệ cũ. Sau đó không lâu, tôi lấy vợ, sinh con.
Cho đến thời điểm vừa rồi, vợ tôi bị động thai phải vào viện nằm điều trị. Tôi vẫn qua lại chăm sóc vợ đều. 1 tuần về nhà, tình hình ổn định lại, vợ kể với tôi về một cô gái ở buồng bên đi chữa hiếm muộn. Thấy vợ nói cô gái này hoàn cảnh lắm, quê ở xa, lúc trẻ có trót lỡ với một người đàn ông nhưng gặp phải kẻ sở khanh, anh ta “quất ngựa truy phong” khi biết cô ấy có bầu. Vì quá sợ hãi, hoảng loạn, cô ấy đi phá thai ở một cơ sở chui, ai ngờ gây ra hệ quả. Sau đó cô ấy kết hôn nhưng mãi không thể có bầu, đang đi chữa vô sinh.
Tôi cũng không quá để tâm, chỉ chép miệng nói vài câu với vợ. Vợ thì cứ nghĩ ngợi mãi, cô ấy còn hỏi mấy hôm nữa cô gái kia ra viện có thể đưa đến nhà chơi được không, tôi đồng ý.
Cho đến hôm đó, vợ đi đón cô gái đấy, tôi tranh thủ ở nhà nấu ăn. Vừa thấy cô gái đó bước vào, tôi chút nữa làm rơi cả đống đồ trên tay. Là Ngân, tôi nhận ra cô ấy ngày, dù thời gian trôi qua Ngân đã thay đổi khá nhiều, cô ấy không còn vẻ trong sáng, vô tư như ngày xưa nữa. Ngân nhìn thấy tôi, hoảng hốt không kém.
Vợ tôi thấy thế cau mày dò hỏi: “Hai người sao thế?”. Tôi chưa kịp nói gì thì Ngân đáp: “Không, thấy nhà Phương đẹp quá, mải ngắm chút thôi. Anh xã Phương đây à, chào anh nhé!”.
Kể từ lúc đó, tôi không tài nào bình tĩnh nổi. Nỗi ân hận cào xé lồng ngực, làm sao lại có thể trớ trêu như thế. Tôi đã hủy hoại cả cuộc đời cô ấy. Nhìn Ngân gầy xanh, gương mặt khắc khổ tôi thương vô cùng. Trời ơi, tôi đúng là một thằng khốn kiếp, sao tôi lại làm mọi thứ thành ra thế này. Sao Ngân không nói hết sự thật với vợ tôi, cô ấy thừa sức làm điều ấy, tại sao… Tôi phải làm sao bây giờ đây?