Chúng tôi lấy nhau chủ yếu là do gia đình mong muốn, cũng vì không có tình cảm gì nên sống với nhau chán lắm, chúng tôi không cãi vã, nhưng cuộc sống tẻ nhạt vô cùng, chẳng mấy khi chuyện trò, chia sẻ gì với nhau.
Lúc chúng tôi lấy nhau, anh có người yêu rồi nhưng bố mẹ anh phản đối quá nên mới chia tay. Thú thực, không phải tôi không có chút rung động với anh. Phận đàn bà con gái cất bước theo chồng, có ai không mong ổn định rồi sinh con đẻ cái, không yêu trước thì lấy về rồi yêu nhưng dường như anh không cho tôi cơ hội được sống bình thường, được làm vợ, làm mẹ như bao người khác.
Vợ chồng tôi ở riêng, có lẽ vì không sống chung với gia đình nên tình cảm hai đứa càng ngày càng nhạt nhẽo hơn vì không có bất cứ ràng buộc gì. Nói ra chắc không ai tin, chứ hơn 3 năm cưới nhau, chúng tôi quan hệ với nhau chẳng đếm hết hai bàn tay. Mà chưa khi nào là tự hai đứa đến với nhau cả, toàn là những lần anh uống say về, thiếu tỉnh táo mới tìm đến vợ. Tôi cũng không để dính bầu bí gì, lần nào xong tôi cũng uống thuốc. Không hiểu vì sao tôi luôn có dự cảm chuyện của chúng tôi không sớm thì muộn cũng đứt giữa đường. Vì thế tôi cũng không muốn con cái ràng buộc gì.
Tôi có bồ, tôi biết chồng cũng thế, ở độ tuổi trai tráng như anh, làm gì có chuyện không màng chuyện đó. Hai đứa cứ như hai kẻ người dưng nước lã sống chung dưới một mái nhà, việc ai người nấy làm, tiền ai người ấy tiêu.
Cho đến một ngày, tôi và nhân tình hẹn nhau trong khách sạn, chúng tôi vẫn thường có những cuộc hẹn như thế, đến lúc xuống trả phòng. Tôi chết điếng nhìn chồng tay trong tay với người phụ nữ khác bước vào. Cả 4 chúng tôi nhìn nhau thoảng thốt…
Tôi đó tôi và chồng ngồi cùng nhau, không khí im lặng bao trùm, mãi tôi mới cất lời lên được. Hỏi anh thế nào bây giờ đây, anh chìa ra tờ đơn viết sẵn, bảo nên giải thoát cho nhau thôi. Tôi ký, nghĩ cũng nên như thế.
Chồng bảo tôi cứ ở lại nhà, anh sẽ chuyển ra. Còn hai bên bố mẹ thì sẽ giải quyết sau. Tôi nhẹ nhõm nhưng không tránh khỏi cảm giác buồn, bỗng dưng thấy mọi thứ cứ như bong bóng xà phòng vậy…