Tôi năm nay ngoài 40 tuổi, chồng đã mất cách đây gần 2 năm vì bệnh hiểm nghèo. Vợ chồng tôi lấy nhau muộn nên chỉ có độc nhất một cậu con trai, vừa tròn 18 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất một trường đại học.
Tôi là nhân viên kinh doanh trong một tập đoàn lớn, công việc làm ăn thuận lợi, tất nhiên phụ nữ một mình nuôi con ăn học chẳng phải dễ dàng gì nên tôi cũng phải nỗ lực, cố gắng nhiều lắm. Có lúc thấy khó khăn, chán nản và mỏi mệt vô cùng, nhưng nhìn con tôi lại tự dặn mình phải cố hơn, động viên mình hơn nữa.
Cũng may ông Trời chẳng phụ, con trai tôi ngoan ngoãn, giỏi giang, rất biết thương mẹ. Mấy người bạn tôi cũng có con trai tầm tuổi đấy nhưng vẫn còn trẻ con, lông bông lắm. Ngược lại con trai tôi cứ đi học về là vào bếp cơm nước, làm việc nhà giúp mẹ. Tôi biết con hiểu hoàn cảnh của hai mẹ con nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Vậy mà cách đây ít ngày, tôi có chuyến công tác ở Quảng Ninh, vì công việc hoàn thành sớm nên tôu về trước. Về đến nhà đã gần 11 giờ đêm, tôi mở cửa rồi con trai, thấy trong phòng thằng bé có tiếng động bèn chạy lên. Vừa mở cửa, thấy thằng bé đứng thẫn thờ, hớt hải, còn đống chăn thì run bần bật. Tôi tá hỏa lật ra thì chết đứng khi thấy đứa con gái mặc độc một manh áo mỏng manh.
Choáng váng, tôi run đến ngã ngồi, định thần lại, tôi bắt hai đứa mặc lại đồ vào rồi xuống nói chuyện. Con trai tôi thú nhận đó là người yêu của nó, hai đứa đã gần gũi nhau mấy lần rồi. Tôi nghe mà chết lặng. Khuyên nhủ con, hai đứa còn trẻ quá, vội vàng làm gì, cứ học cho xong đã.
Tôi không cấm yêu, nhưng tôi lo lắm, thằng bé còn quá trẻ, 18 tuổi nào đã biết gì mà đã vội vàng. Nhỡ để chuyện quá đà gì xảy ra thì sao, tôi thật không dám nghĩ… Tôi phải làm sao đây?