Tôi 29 tuổi, “đã từng” là một cô gái thua thiệt về nhan sắc. Tôi cao ráo nhưng da đen, mắt hí, mũi gãy… nói chung là chẳng được nét gì. Cũng chính vì xấu quá nên không có ai yêu, bạn bè cứ dập dìu hò hẹn thì tôi từ lúc học cấp 3 đến tốt nghiệp đại học vẫn đi về lẻ bóng.
Học xong, tôi đi xin việc, CV thì đẹp nhưng cứ hẹn phỏng vẫn là tôi trượt, lý do không nói tôi cũng ngầm hiểu.
Chán nản, tôi quyết định thay đổi bản thân bằng việc tìm đến phẫu thuật thẩm mĩ để tân trang nhan sắc. Mất mấy tháng trời về nhà nghỉ ngơi, tút tát, tôi trở lại với một diện mạo hoàn toàn mới. Xinh đẹp, trẻ trung, cộng với chiều cao sẵn có, tôi nổi trội hơn hẳn.
Tôi xin được một công việc tốt, lương thưởng khá, sau mấy năm cũng leo lên được vị trí phó phòng. Tôi có nhiều người theo đuổi nhưng lúc này tôi tự thấy mình nên kén chọn. Tôi tính mãi, chọn mãi, cuối cùng gật đầu yêu Trung, một chàng trai Hà Nội gốc.
Nhà Trung có điều kiện, khá giả, công việc tốt, quan trọng nhất tôi thấy anh say mê tôi, yêu thương tôi chân thành. Yêu nhau mấy năm trời, tôi càng chắc chắn lựa chọn của mình là đúng đắn.
Rồi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh được cái cũng quý mến, bênh vực tôi. Tôi làm gì cũng ủng hộ, nói chung rồi về làm dâu thoải mái lắm. Thời gian tôi bầu bí được bố mẹ chồng rồi chồng chăm bẵm từng chút một. Anh chưa bao giờ to tiếng, cáu kỉnh với tôi.
Cho đến ngày tôi trở dạ, vì khó sinh nên tôi phải mổ. Ai ngờ mấy tiếng đồng hồ, vừa nhìn thấy mặt con, tôi thấy chồng tái mặt, anh mất bình tĩnh đến độ xông vào phòng hậu phẫu tát tôi đau điếng. Tôi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì thấy mẹ chồng bế con bước vào. Anh nói:
– Cô khai mau, đứa trẻ không phải con tôi đúng không? Cô nhìn xem nó có nét nào của tôi của cô không, nó giống thằng nào?
Tôi uất quá cứ thế khóc mà không nói được lời nào. Mẹ chồng can anh rồi bế con lại gần cho tôi. Thú thật tôi cũng hơi choang vì con cún giống tôi như đúc, nhưng là tôi “nguyên bản”. Da đen, mũi gẫy, môi cong, nói chung là không được nét gì của chồng, mà nhà anh thì toàn người đẹp.
Cuối cùng tôi đành phải thú nhận với chồng chuyện tôi từng đi phẫu thuật, nhìn thấy mấy bức ảnh của tôi trước đó mà chồng không thốt được câu nào.
Cũng may, qua “cú sốc” ấy, anh vẫn yêu thương tôi. Anh còn xin lỗi vì đã nóng nảy mà tát tôi lúc tôi vừa sinh con. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh chấp nhận, nếu không chắc tôi cũng không biết phải làm sao nữa.