Người ta làm dâu thì chỉ lăn tăn n nhất mối quan hệ với mẹ chồng. Tôi may mắn hơn, mẹ chồng hiền lắm, nhưng phải cái, tôi khổ sở, sống dở chết dở vì bố chồng khó tính.
Nói thêm về hoàn cảnh gia đình nhà tôi. Nhà anh có hai anh em trai, đều đã xây dựng gia đình cả rồi. Nhà rộng rãi nên ông bà không cho con cái ra ở riêng mà muốn sống chung luôn. Tôi là dâu út, vừa tốt nghiệp xong thì cưới luôn vì tôi có bầu, chính vì thế tôi không đi làm gì mà ở nhà dưỡng thai, chờ sinh luôn thể.
Chồng tôi làm ngân hàng, lương thưởng cũng khá nên đủ nuôi vợ con. Vợ chồng anh chị tôi làm nhà nước, phải nói thật, thu nhập không bằng chồng tôi nhưng bố chồng luôn coi tôi là đứa ăn bám nên ghét ra mặt.
Hàng tháng đóng góp việc ăn uống chi tiêu hai gia đình là như nhau, khoảng 3 triệu, còn việc nấu nướng chủ yếu do tôi đảm nhận. Tôi bầu bí cũng mệt lắm, chẳng sung sướng gì, nhưng nghĩ mình ở nhà phụ thuộc nên đều cố gắng chu toàn nhất, còn chị dâu thì sướng lắm, lại biết ăn nói nên bố chồng rất quý, về nhà là thong dong đi tập tành, chơi bời, không bao giờ phải động chút việc nhà nào cả.
Bố chồng khó khăn với tôi lắm, lúc nào cũng dò xét, săm soi, hôm trước, lúc nấu canh, cũng chỉ vì thử múc một thìa nếm thử xem có vừa hay không rồi dùng thìa đó để khuấy nồi, bố tôi nhìn thấy. Ông hầm hầm xông vào, bê cả nồi hất ra sân tung tóe rồi chửi: “Mày ăn trước rồi cho cả nhà ăn sau hả con kia, thử cũng phải múc ra bát riêng chứ”. Tôi đứng sững sờ, nước mắt không cầm lại được.
Chồng tôi cũng thương vợ, nhưng anh sợ bố một phép nên chẳng dám bênh, chỉ lúc nào lên phòng mới vỗ về, an ủi vợ được chút thôi. Tôi buồn lắm, trước giờ tôi sống có đến nỗi nào đâu, chẳng lẽ chỉ vì không đi làm mà tôi bị ghét đến vậy. Giờ tôi ở nhà cũng là vì bầu bí chứ bản thân tôi nào muốn. Tôi phải làm sao đây?