Tôi và anh quen nhau từ khi tôi học năm 3 đại học, còn anh đã đi làm. Tình yêu của hai đứa mới đầu rất giản dị và hạnh phúc, anh là người tốt, hiền lành, chiều chuộng tôi lắm. Cũng chính vì lý do đấy nên tôi cũng rất yêu anh, dù ở thời điểm đó xung quanh tôi có rất nhiều người theo đuổi.
Nhà hai đứa cùng ở tỉnh, nhưng bố mẹ tôi là công chức nên gia cảnh cũng ổn định hơn. Còn anh, anh là con trưởng, dưới còn 2 em đều đang đi học, bố mẹ anh nhiều tuổi, lại thuần nông nên hoàn cảnh còn nhiều khó khăn. Yêu anh được 1 năm, tôi về nhà anh chơi. Bố mẹ anh quý mến tôi, hiếu khách, nhìn ông bà cũng giản dị, chất phác lắm. Mỗi cái nhìn cảnh nhà, tôi hơi nản. Căn nhà cấp 4 chắc xây lâu lắm rồi, tưởng bong từng mảng, nhà đông thế mà có hai phòng ngủ, hôm tôi về ngủ chung với mẹ và em gái anh, nóng bức, chật chội. Trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá, có mỗi cái xe máy thì anh đi làm dưới này rồi, bố mẹ anh ở nhà vẫn đi xe đạp. Trong nhà ngoài chiếc tivi đời cũ thì cũng không có gì đáng giá.
Tôi ra trường, đi làm trong một công ty xây dựng, thu nhập rất khá. Tình ra tôi mới ra trường, lương còn cao hơn cả anh đã đi làm hơn 2 năm.
Thời gian sau đó, chúng tôi vẫn bên nhau. Tôi thương anh vất vả nên chẳng bao giờ đòi hỏi anh cái gì, chi tiêu gì cũng đều tranh thanh toán, miễn sao để anh tiết kiệm được phần nào hay phần ấy. Chúng tôi có nói chuyện tương lai, rằng cố gắng mua nhà, mua xe, lấy nhau rồi sinh con các thứ. Nhưng có vẻ như dự định đó chẳng bao giờ thành hiện thực được. Anh đi làm lương đã thấp, lại còn phải gửi về liên tục, chẳng bao giờ thấy dư đồng nào.
Thời gian dài sau, anh bắt đầu ý tứ chuyện kết hôn. Tôi cũng yêu anh, muốn gắn bó lắm, nhưng nghĩ về kinh tế tôi lại thấy lo. Giờ cưới về là chung tôi thuê trọ, mà cứ đà này, chắc tôi phải đèo bòng thêm cả mấy đứa em chồng nữa. Tự dưng tôi thấy oải quá, không biết nên làm sao nữa…