Tôi ân hận vô cùng, biết mình đánh khinh, đáng trách, nhưng thực sự tôi hoảng loạn lắm, giờ chỉ nghĩ chết quách cho xong, sau những tội lỗi tôi gây ra, tự bản thân tôi biết mình không đáng, nhưng tôi hối hận và tự xỉ vả mình nhiều lắm rồi…
Tôi và anh quen nhau hơn 1 năm, sau đó mới yêu. Thật sự lúc mới quen anh, tôi có người yêu rồi, nhưng gia đình nhà người yêu phản đối kịch liệt, một phần cũng vì anh nhu nhược, chẳng dám nói lại một lời nên tôi chán, dù chia tay nhưng cả hai cũng mãi mới dứt ra được. Bản thân tôi cũng còn tình cảm, và tôi biết anh cũng vậy.
Sau chia tay, thỉnh thoảng hai đứa cũng có hỏi thăm nhau nhưng không gặp mặt. Sau đó thì Minh, chồng sắp cưới của tôi bây giờ bỗng nhiên theo đuổi, tỏ tình, anh nói thích tôi từ lâu nhưng không dám nói. Mới đầu tôi cũng chần chừ, nhưng anh theo đuổi tôi rất nhiệt tình, tôi mủi lòng rồi gật đầu đồng ý.
Thời gian yêu nhau, anh rất tốt với tôi. Anh nói muốn sớm kết hôn, sau đó đưa tôi về nhà, hai nhà đã đi lại với nhau, quyết định cuối năm sẽ làm đám cưới. Bố mẹ anh rất mến tôi, gọi con, và đối với tôi chân tình.
Thời gian này, người cũ đột ngột nói muốn gặp tôi. Thực sự tôi còn chưa quên hẳn anh nên đồng ý. Hôm đó đi ăn xong tôi theo anh vào nhà nghỉ. Thậm chí chúng tôi còn chụp lại vài kiểu ảnh làm kỷ niệm. Thế nhưng hôm sau, chưa kịp lưu sang máy tính thì chồng sắp cưới phát hiện ra, anh bắt tôi giải thích. Tôi sợ hãi, ấp úng, anh nhìn thái độ tôi rồi nói không cần nói thêm gì nữa, chia tay, cũng không cưới xin gì nữa.
Tôi hoảng hốt, ân hận, khóc lóc cầu xin anh tha thứ nhưng anh nhất quyết bỏ đi. Thế là mọi thứ chấm dứt, tôi khổ tâm, hối lỗi kinh khủng. Tự tôi đã hất đổ mọi thứ, giờ biết trách ai…