Anh, một gã đàn ông 40 tuổi, có vợ đẹp và 2 đứa con thơ dại ngoan ngoãn. Chức vụ trưởng phòng một công ty thiết kế xây dựng cho phép anh và gia đình một cuộc sống vô cùng ổn định và dư giả.
Anh vẫn đưa vợ con đi chơi đều đều, các con anh đều rất quấn bố, trong mắt mọi người anh là người đàn ông có mọi thứ, người đàn ông của gia đình.
Thế rồi, anh cũng không tránh khỏi cái gọi là cám dỗ tình yêu mới, anh có bồ. Anh vẫn duy trì sinh hoạt đều đặn của gia đình, chỉ là cho não hoạt động nhiều hơn bằng việc giấu diếm vợ để thỉnh thoảng đi với cô bồ trẻ đẹp, nóng bỏng.
Nhưng tất cả sẽ chẳng thay đổi nếu như cô bồ của anh không tham lam mà bắt anh bỏ vợ để cưới. Cực chẳng đã, anh đành gửi tới bồ một bức tâm thư dài:
“Anh biết, em là một cô gái đẹp và anh may mắn được em yêu. Tính ra, đàn ông có vợ như anh nào dám mơ ước cao sang, có chơi bời thì cũng chỉ mong kiếm được cô bồ bình thường, vui vẻ qua ngày.
Nhưng anh lại không ngờ, người con gái như em, xinh đẹp tuyệt trần, mọi thứ đều xán lạn lại đem lòng yêu anh. Chính anh cũng vô cùng bất ngờ về điều đó, bởi anh nghĩ, ngoài cái mồm dẻo thì anh chẳng có gì. Em đã vì anh mà hi sinh quá nhiều, dành cả tuổi thanh xuân yêu anh, còn từ chối biết bao nhiêu mối quan hệ tốt.
Chỉ là, khi em đưa ra yêu cầu muốn anh bỏ vợ để cưới em, anh đã sững lại.
Anh từng lừa dối vợ để si mê em, vợ anh xét mọi thứ không thể bằng em nhưng anh không đành bỏ cô ấy. Anh có thể là một người đàn ông tồi, một người chồng khốn nạn nhưng cả đời anh, không thể là một ông bố không ra gì.
Các con cần anh. Nếu anh ly hôn, con anh sẽ bơ vơ, trẻ con thiếu thốn tình cảm sau này trưởng thành sẽ rất khó nên người mà anh thì không muốn người ta nhìn con anh mà đánh giá anh và càng không muốn các con của anh có một cuộc sống như thế.
Anh đã một đời vợ, anh phân biệt rõ tình yêu có đam mê đến mấy thì cũng có kỳ hạn. Thế nên dù có si mê em thì anh vẫn cần các con anh hơn.
Bởi thế, yêu cầu của em anh không làm được. Đàn ông có vợ vẫn thường dùng lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ các cô gái hiền lành, lương thiện, hứa hẹn này kia nhưng để bỏ vợ và cho em một danh phận thì không bao giờ.
Anh tự nhận sai vì hủy hoại thanh xuân của em và anh xin lỗi. Nhưng em cũng nên hiểu rằng, đam mê đối với người đàn ông không đáng giá bằng đứa con vàng ngọc anh sinh ra và nuôi lớn. Rồi em cũng làm mẹ, em cũng có một người chồng. Khi đó em sẽ hiểu, người bên cạnh có thể thay thế nhưng với con cái, bố mẹ chúng là duy nhất.
Vì thế chúng ta dừng lại em nhé, thời gian qua anh đã cho em không ít, anh nghĩ nó không đáng gì nhưng cũng phần nào bù đắp cho em. Vợ anh chẳng là gì với em nhưng được như hiện tại, cô ấy đã đánh đổi vì anh rất nhiều. Và sau tất cả thì chắc chắn 1 điều, anh sẽ không bao giờ rời xa gia đình mình đến với em. Chúc em hạnh phúc”.
Sau khi gửi xong bức thư, anh ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc rất lâu. Tiếc nuối một mối tình nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để hiểu, thời điểm hiện tại với anh thứ gì là quan trọng nhất.