Tôi năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 3 năm. Nhà chồng tôi ở quê, còn tôi ở thành phố. Lập gia đình xong thì vợ chồng tôi định cư trên thành phố luôn.
Tôi học xong đại học theo ý bố mẹ nhưng không đi làm công ăn lương mà bén duyên kinh doanh. Công việc của tôi cũng khá thuận lợi và suôn sẻ. Chỉ sau vài năm tôi cũng gây dựng được chỗ đứng riêng, có nhà riêng.
Nhưng tôi quen và yêu chồng tôi từ hồi sinh viên. Những ngày tháng đầu lập nghiệp, anh vẫn luôn ở bên hỗ trợ, động viên tôi. Thế nên có được thành công phần lớn cũng ở anh.
Chúng tôi kết hôn khi tôi ở tuổi 27, còn chồng thì 29. Kinh tế vững vàng, bố mẹ chồng ở quê nhưng rất tâm lý song mãi mà tôi vẫn chưa có con. Tôi thực sự rất áp lực vì điều này.
Bố mẹ chồng tôi chỉ có mình chồng là con trai nên rất muốn cháu. Dù họ động viên nhưng tôi biết họ thực sự mong có cháu. Còn anh em họ hàng. Mỗi lần về quê là một điệp khúc. Dần dà tôi chẳng cả dám về, chỉ dịp gì quan trọng tôi mới đi lại.
Đi khám thì vấn đề là ở tôi nhưng vẫn còn hi vọng. Bố mẹ và cả chồng cũng đều động viên tôi. Mẹ chồng còn bỏ hẳn việc ở quê để lên thành phố chăm sóc tẩm bổ cho hai vợ chồng nhưng cũng không đem lại kết quả gì.
Quá tuyệt vọng, tôi tuyên bố với chồng và bố mẹ chồng rằng: nếu hết năm nay con chưa có tin vui, con sẽ ly hôn để anh T. đi tìm vợ mới.
Nhưng mẹ chồng tôi và cả bố chồng nữa thì cứ vừa khóc vừa nói rằng tôi nên bình tĩnh, cứ cố gắng. Mẹ chồng còn nắm tay tôi nói rằng “mẹ sẽ ở bên con, bố mẹ thương con như con gái ruột thế nên con đừng nói những lời không hay đấy nữa”.
Nghe mẹ nói thế tôi chỉ biết khóc và ôm bà. Tôi thương ông bà lắm nhưng nếu tôi chẳng thể có con thì không biết sẽ thế nào nữa. Như vậy càng khổ tâm hơn. Nhiều người nói tôi có một gia đình chồng thương và hiểu như thế thì tại sao phải từ bỏ.
Huống hồ tôi cũng mới có 3 năm, có những cặp vợ chồng chạy chữa cả chục năm trời. Nhưng mọi người không ở hoàn cảnh của tôi làm sao hiểu được. Quả thực, tôi vẫn còn yêu chồng và thương bố mẹ chồng nhưng tôi không muốn làm họ buồn. Tôi phải làm sao bây giờ…