Tôi quen chồng khi cả hai cùng sang Nhật Bản lao động. Cảm mến anh chịu khó nên yêu nhau. Sau này anh phải về nước trước vì không gia hạn được visa, tôi cố ở lại làm thêm 1,2 năm nữa kiếm thêm vốn liếng.
Nhưng được 1 năm thì chồng tôi giục về nói cưới. Bố mẹ tôi cũng muốn tôi về nhưng không ưng ý anh. Vì tôi gốc Bắc, còn anh là trai miền Trung.
Còn cụ thể vùng nào thì tôi xin được phép không nói nhưng họ hàng nhà tôi đã có 2 cô em lấy chồng miền đó đều gặp phải gia đình bủn xỉn, đến lượt tôi cũng vậy. Bố mẹ họ hàng ra sức ngăn cản nhưng tôi vẫn cãi “sau này khổ con chịu”. Bởi lúc yêu chồng rất tốt và thoải mái với tôi cũng như gia đình. Có lẽ trách thì trách số nhà tôi đen.
Lấy chồng rồi tôi mới biết nhà chồng bủn xỉn đến độ nào, tôi phải tiết kiệm từng giọt nước mắm một. Tôi đi làm rồi nhận thêm hồ sơ về dịch tháng cũng mười mấy, 20 triệu. Tôi đưa cho bố mẹ chồng 5 triệu mỗi tháng tiền sinh hoạt hai vợ chồng, chồng tôi chưa đi làm, suốt ngày sáng ăn sáng, chiều cafe đủ kiểu. Hôm nào tôi đi chợ thì đồ ăn đủ đầy, bố mẹ chồng không nói gì nhưng cứ hôm nào mẹ chồng tôi đi chợ thì một món ăn cũng lai rai đến 3 hôm.
Bữa đó, tôi gắp miếng thịt kho thứ 2 cho một bát cơm thì bị mẹ chồng lườm “miếng thịt mặn như vậy thì chỉ một miếng đủ bát cơm rồi”. Tôi đơ người nên cũng không dám gắp thêm miếng nào nữa mà quay ra cố ăn cho hết bát cơm.
Bữa sau tôi tự ái gắp toàn rau, cứ tưởng thế là xong nào ngờ, lúc rửa bát mẹ chồng nói bóng nói gió “ăn uống chẳng có ý tứ gì, thời buổi bão lũ rau cỏ đắt đỏ, một mình ăn hết cả đĩa rau chả chịu nhường ai”. Tôi cứng họng không nói được câu nào.
Quả thật từ ngày về làm dâu, tôi có xe nhưng chồng lấy đi suốt ngày, tôi xin mua xe khác để đi làm thì mẹ chồng nói tôi “đú đởn, hoang phí, không biết nghĩ cho người khác”. Trong khi mua xe tiền của tôi, đi làm hôm gọi được chồng đón hôm thì không, tôi lại lóc cóc đi xe ôm về.
Có hôm tôi nấu đồ ăn có món trứng rán, tôi bỏ thêm hành, mẹ chồng cũng mắng nói “nấu nướng chả ra làm sao, định cho cả nhà không ăn chỉ mình ăn à”, mà tôi cũng đính chính là cả nhà chồng tôi ai cũng ăn được hành. Tôi có nói lại mẹ chồng “ngoài bắc nhà con hay rán trứng kiểu này” thì bà quát “láo, cãi mẹ chồng”. Chồng ở đâu đi về chưa hiểu đầu đuôi thế nào cũng hùa vào nói tôi “láo, không biết trên dưới, không ở được thì biến về nhà cô cho bố mẹ cô cung phụng”.
Tôi nghĩ mà nản hết cả cuộc đời, đấy là tôi còn làm ra tiền chứ nếu tôi mà ở nhà ăn bám không biết sẽ thế nào nữa. Nhưng bây giờ, khi tôi quyết định bỏ về Bắc thì lại biết tin mình có thai, tôi phải làm sao nhỉ, tôi không muốn con tôi sinh ra không có bố. Xin cho tôi lời khuyên với.