Phận làm con cái, đau xót nhất khi không được sống trong mái nhà yên ấm; cay đắng nhất khi phải chứng kiến cảnh bố có nhân tình rồi về nhà xua đuổi, hắt hủi mẹ mình…
Bố tôi chuyển công tác vào miền Nam từ khi tôi mới sinh ra còn đỏ hỏn. Năm nay tôi 28 tuổi, bố mới lại chuyển hẳn ra Bắc sống chung với gia đình.
28 năm trời, mẹ vất vả nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Từ việc bếp núc của đàn bà đến việc xây nhà của đàn ông đều do mẹ một tay vun vén. Còn bố, trong suốt quãng thời gian xa cách, ông làm được hai việc cho 3 mẹ con tôi: Một là chu cấp tiền, hai là 1 năm ra thăm 1 lần vào dịp Tết.
Thế nhưng hai việc đó cũng chẳng được trọn vẹn. Ông là Phó Tổng giám đốc của một công ty lớn nên 30 Tết bay ra rồi mùng 2 lại bay về vì… “việc công ty còn nhiều lắm”(?!). Còn chuyện tiền nong, chỉ đến khi nhà không còn một đồng lẻ, mẹ tôi phải gọi điện xin thì may ra ông mới gửi, còn không thì mẹ phải đi vay người khác rồi trả sau.
Chắc các bạn đang nghĩ chẳng lẽ tiền có chân nên nó chạy đi hết. Tiền không có chân, chỉ có bố tôi mang nó đi “cúng nộp” cô bồ nhí của mình hết thôi. Bố tôi bao nuôi ả từ khi còn ở trong Nam, đến khi ra ngoài Bắc lại đưa cả ả ra ngoài này, mua nhà, sắm xe, tận tuỵ cung phụng.
Từ ngày chuyển về nhà sống, ngôi nhà nhỏ của tôi không còn được yên bình như xưa. 1 tuần 7 ngày thì 6 ngày ông đi uống rượu, say bét nhè rồi về nhà chửi mắng vợ con vì ghen với “bé cưng” của bố. Đỉnh điểm là hôm mùng 1 Tết, ả hồ ly kia gọi điện thách thức, trêu tức mẹ tôi rằng: “Chị có chồng cũng như không”, “Chồng chị đang đón giao thừa với tôi đây này”, “Mấy chục năm nay tôi mới là vợ anh ấy, chị chỉ là kiếp đẻ thuê”…
Đầu xuân năm mới, nghe vậy đến bụt cũng phải giận điên người, tức sôi máu. Mẹ tôi gọi điện cho bố yêu cầu ông về nhà. Ông về nhà thật, nhưng là để cãi nhau. Ông bảo sang nhà người ta chúc Tết rồi đuổi mẹ và tôi ra đường, nhốt đứa em gái trong nhà. Gia đình tôi đã đón một cái Tết tan nát như thế…
Có lẽ mở đầu năm mới bằng sự kiện ấy nên cả năm nay nhà tôi không yên. Mỗi ngày ả bồ nhí lại gửi cho mẹ tôi một tấm ảnh dơ bẩn ở trên mạng, thỉnh thoảng lại là một tấm hình khoả thân nằm trên giường của ả và bố tôi – mà như lời ả nói là “đổi gió một tí cho bà chị mãn nhãn”. Thật quá sức trơ trẽn!
Ả dám lộng hành như vậy cũng bởi vì sự mê muội của bố tôi. Một mặt ông bảo không làm gì có lỗi với gia đình, lúc nào cũng thề giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn. Đến khi mẹ tôi cho ông xem những bức ảnh không một mảnh vải che thân của họ, ông vẫn một mực khẳng định đó là ảnh ghép.
20/10 vừa rồi, các chị, các mẹ nô nức khoe ảnh những bó hoa chồng tặng còn mẹ tôi chỉ có hai bó hoa của hai đứa con. Còn bố tôi, ông xẵng giọng bảo: “Mẹ mày chỉ cần tiền thôi, có thích cái gì”.
28 năm sống bên mẹ chẳng lẽ tôi không hiểu bà bằng bố – người mới trở về sống cùng chưa đầy 1 năm ư? Mẹ thích lắm chứ, nhưng tiết kiệm không mua bao giờ mua để lấy tiền cho các con ăn học.
Còn cô bồ nhí của bố, cô ta đã có một ngày 20/10 tuyệt vời!
Bố tôi tiếc bó hoa 200 ngàn tặng mẹ nhưng lại chi 2 tỷ cho bồ đi du ngoạn tận trời Âu, trong khi mẹ tôi còn chưa được nhìn xem hình dáng cửa khẩu là thế nào. Trên Facebook, bà ta đăng ảnh quà cáp bố tôi tặng. Đó là một bó hoa 999 bông hồng và chiếc bánh gato 3 tầng ghi dòng chữ: “20/10 VUI VẺ – NGƯỜI PHỤ NỮ ANH YÊU NHẤT CUỘC ĐỜI”… Thậm chí, bà ta còn “tag” bố tôi vào như để trêu ngươi mẹ. Đến khi mẹ hỏi, bố lại bảo: “Chắc Facebook ảo, anh không dùng mạng xã hội đâu”…
Và hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ bảo bố về sớm ăn bữa cơm gia đình nhưng ông cũng từ chối. Không thể nín nhịn thêm, tôi đã to tiếng với bố. Ông khẳng định chẳng có quan hệ ngoài luồng. Tôi đòi mở Zalo với FB ra xem thì ông chửi mắng 3 mẹ con tôi là thích đi gây sự với người ngoài. Ông đánh mẹ vì không biết dạy con, tát tôi vì hỗn láo, đánh em tôi vì bênh mẹ…
Vậy đấy, người đàn ông được bao người ngoài kia kính trọng thì ở nhà lại là một người trăng hoa, vũ phu và độc đoán. Đã nhiều lần tôi khuyên mẹ ly hôn, nhưng bà từ chối vì muốn hai chị em tôi về nhà chồng cũng có bố, có mẹ đủ đầy. Một đời bà khốn khổ cũng chỉ vì các con, vì giữ danh tiếng cho chồng.
Còn bố tôi, ông thật nhẫn tâm với ruột thịt của mình!