Chồng tôi là kiến trúc sư trong một công ty xây dựng. Gia đình anh chỉ có hai chị em, chị gái anh lại đi lấy chồng xa nên chúng tôi dọn về sống cùng bố mẹ anh. Bố mẹ anh đã ngoài 60, thuộc mẫu người gia giáo, kĩ tính.
Còn chồng tôi, do tính chất công việc nên vài ngày đến một tuần anh mới về nhà một lần. Thậm chí ngày tôi sinh con, anh cũng không ở bên cạnh.
Suốt thời gian ở cữ, bữa cơm đối với tôi như một cơn ác mộng. Vì con nhỏ, nên đến bữa cơm tôi luôn một mình bế con, đợi khi mẹ chồng ăn xong, ra trông hộ thì tôi mới được ngồi vào ăn. Cảnh con mọn là vậy, nên tôi luôn vui vẻ chấp nhận.
Thế nhưng, mỗi khi nhìn mâm cơm còn lại cả nhà phần cho mình, tôi thật sự thấy tủi thân vô cùng. Bữa nào mâm cơm cũng chỉ còn lại một chút rau luộc với vài miếng thịt mỡ, hôm thì đầu, cổ, chân gà. Nhìn mâm cơm mà tôi ứa nước mắt.
Nhiều bữa tôi phải nhắm mắt cố ăn vì nghĩ thương đứa con đỏ hỏn của mình. Không ăn thì mình đói, con mình không có sữa để bú. Mà chất lượng bữa ăn như thế, tôi cũng thấy lo lắng cho nguồn sữa của con. Về lâu về dài thật không tốt chút nào.
Thương chồng đi làm vất vả nên tôi không dám kể lể hay phàn nàn gì với anh. Tôi còn trích một khoản tiền tiết kiệm của mình đưa mẹ chồng. Thế nhưng, bữa cơm cũng chẳng cải thiện chút nào.
Chuyện cứ diễn ra liên tục, tôi không chịu đựng nổi nên xin phép bố mẹ chồng cho mẹ con tôi về nhà mẹ đẻ một thời gian. Nhưng cả chồng và bố mẹ anh đều phản đối quyết liệt.
Thương chồng, tôi cũng muốn nhường nhịn để không khí gia đình nhẹ nhàng, ấm áp. Nhưng càng chịu đựng thì tôi như muốn ngạt thở. Tôi phải làm thế nào để không mất lòng chồng và gia đình anh?